Người phiêu lãng quên tìm về nguồn cội
Hoá thân làm câu sấm của tình yêu
Rồi một hôm người khóc giữa hồn chiều
Câu thanh thoát quên bao nhiêu ngày tháng.
Hơi đêm vắng như thở dài ngao ngán
Kiếp phù sinh sao vắng lặng chốn người
Và mùa Xuân không rộn rã tiếng cười
Ai đã chết trong lời thơ chân thật.
Dục vọng ấy trong mắt người đã tắt
Vì hôm nay người mỏi gót đam mê
Vì hôm nay thuyền Giải Thoát đón về
Mây đỉnh Ngộ dục cuồng si hoà Đạo.
Xem thêm: