Mây Trắng Về Đâu . . . – ” Bùng Vỡ – Thích Nữ Minh Tâm “

mây trắng về đâu

Viết riêng cho Bạch Vân

Ngày xưa, tôi đã từng hỏi bạn: “Mây trắng kia bay về đâu?”

Bao giờ cũng chỉ là một câu trả lời: “Không về đâu cả.”

Thấy tôi tỏ vẻ phản đối, bạn cười nhẹ thật rộng lượng trước sự cứng đầu của tôi, giảng giải thêm: “Tại sao Bạn lại muốn biết mây bay về đâu, biết rồi để làm gì? Tại sao Bạn muốn ràng buộc không gian, thời gian, muốn thu gọn vũ trụ vào lòng tay mình? Sao không để vạn vật tự nhiên như nó đang là?

Sao không nghĩ là mây trắng hiện lên như để phủ mát ngày nắng hạ nhưng rồi lại biến đi trong tịch lặng hư vô, như để thầm nhắc chính bản thân mình cũng vậy “có đó rồi mất đó.” Chỉ có phút giây Hiện Tại là quan trọng, đáng kể. Từng giây từng khắc, chúng ta đang đi dần vào cõi Vô Cùng, sao lại lãng phí thời gian vào những mộng tưởng xa vời vô vọng?”

Trong phút giây hiện tại, không có mục đích để đến, không có nơi nào để đi (vô trụ vô tâm). Bây giờ, ở đây, đang là, và nghệ thuật Sống là vắt ép cho bằng hết chất ngọt Hiện Tại đó, uống cho cạn, nuốt cho cùng chất ngọt thơm mát khỏanh khắc Hạnh Phúc một đời đó.

Tất cả những gì bạn muốn nói với tôi là: “Hãy thực sự Sống và để dòng sinh mạng hiện hữu tuôn chảy chan hòa lên con người chúng ta. Tại sao chúng ta cần phải tìm một nơi chốn để đi? Tại sao phải đặt ra cho chính mình một mục đích?

Những chuyến xe bus, những chuyến xe lửa, những chuyến máy bay . . . trước mặt, chúng ta có thể đi đến bất cứ nơi nào chúng ta muốn, ngay cả vọng tưởng lên Sao Hỏa – nhưng rồi khi đạt đến mục đích chúng ta muốn đến, chúng ta có khi nào tự hỏi: “Ta đang ở đâu đây? Ta đang làm gì ở đây? Chúng ta có từng nghĩ như vậy bao giờ chưa?”

Đời sống là Con Đường.

Đời sống không có mục tiêu tầm cầu, càng rong ruỗi truy tìm, càng nhiều đau khổ tuyệt vọng.
Hai mươi lăm thế kỷ trước, Lão Tử đã ném vào mặt mọi người sự thực phũ phàng đó: “Không có mục đích để đến và chúng ta cũng không đi đến đâu cả.”

Chúng ta đang sống ở đây và bây giờ; vậy hãy làm cho phút giây Hiện Tại đó thêm đẹp, thêm linh động, thêm sức sống, thêm an lạc. Lão Tử đã mệnh danh triết lý của ông là “Đạo” (Tao) và Đạo đơn giản nghĩa là “Con Đường” hay là “Biết Sống.”

Có nhiều người đã hỏi Lão Tử: “Tại sao ông chọn danh từ “Đạo?” Có phải chăng ông không có một mục tiêu, một hướng đi nào cho triết lý của ông?”

Lão Tử trả lời rằng lý do đơn giản ông gọi đó là Đạo để nhắc nhở mọi người là “không có nơi nào để đến, không có mục đích để đi, chỉ có con đường, chỉ có con đường mà thôi.”

Và con đường đó vốn đã thật đẹp, đầy hoa thơm cỏ lạ, sẽ càng diễm lệ hơn nữa khi tâm thức chúng ta mở rộng với đất trời, vươn lên cao, vươn lên cao hơn nữa, vượt lên cái hữu hạn tầm thường.

Ngay giây phút chúng ta đạt tới đỉnh cao Giác Ngộ, vain vật hàm linh trước mặt chúng ta sẽ trở nên sống động, ngọt ngào, quyến rũ, và chúng ta chợt trực nhận rằng “Đây là Niết Bàn, đây là Cực Lạc, không ở đâu xa, chẳng phải chạy rong tìm kiếm.”

Đừng bao giờ suy nghĩ sẽ đi về đâu.

Ngay chính lúc chúng ta khởi niệm “Đi” thì chúng ta đã bị nó chuyển biến chúng ta rồi.

Những danh từ “Nơi đó, đi đâu, về đâu . . .” đang lừa gạt chúng ta. Chúng khiến chúng ta luôn nghĩ đến những cảnh giới xa xa mờ ảo, và chúng ta đã vắng bóng dù thân tướng vẫn còn đây. Chúng ta đã đánh mất chính mình rồi! Ngày mai cũng chỉ là ngày hôm nay.

Người An Độ có một tục ngữ “Diya tale andhera” có nghĩa là “bóng tối luôn ở dưới ngọn đèn” – ngọn đèn cho ánh sáng chung quanh nhưng dưới chân đèn hoàn toàn là bóng tối.

Đó chính là bi kịch đời người.

Chúng ta có thể thấy mọi thứ mọi nơi, tất cả chung quanh chúng ta nhưng chua chát thay, chúng ta không thể “thấy được chúng ta là Ai? Chúng ta ở đâu?”

Hãy buông bỏ vọng niệm đi!

Hãy mặc cho mây bay, gió thổi . . .

Hãy nhắm mắt lại tận hưởng hạnh phúc bé nhỏ ngọt ngào đó. . .

Hãy ý thức niềm An Lạc luôn hiện hữu, không mơ ước tương lại, không c hán chường qúa khứ; hãy hát khúc hư vô, vượt xa ngôn ngữ, rời hình tướng, nhận chân được chính mình.

Bây giờ, bạn đã xa tôi rồi, xa thật xa; về nơi nào không biết và tôi cũng đã hiểu thật sâu xa những gì bạn muốn nói riêng cùng tôi, nhưng đành phải viết gởi đến bạn gọi là chút tình tri âm tri ngộ, và kìa, ngoài kia, trên cao Mây Trắng đang lững lờ bay, bay . . .

 

Xem thêm:

Phần 1

Phần 2

Phần 3

Phần 4

Phần 5

Phần 6

Phần 7

Phần 8

Phần 9

Phần 10

Phần 11

Phần 12

Phần 13

Phần 14

Phần 15

Phần 16

Phần 17

Phần 18