Có một vị thầy gởi các đệ tử của mình đi tham vấn khắp nơi. Hết kỳ hạn thời gian vị thầy cho phép các đệ tử của vị ấy lần lượt trở về, chỉ thiếu một người.
Vị thầy rất bằng lòng về sự tu học cũng như kinh nghiệm gặt hái đươc của các đệ tử mình. Họ đã rút tỉa được rất nhiều kinh nghiệm sống cũng như đã thâu lượm được tinh hoa của sách vở, kinh điển.
Cuối cùng, người đệ tử chậm trở về với thầy cũng đã trở về.
Ông thầy nói:
-“Con đã về sau các huynh đệ con. Chắc con đã học hỏi được nhiều hơn?”
-“Con chẳng học được gì cả, hơn nữa con cũng quên luôn những gì Thầy đã dậy con.” Người học trò điềm nhiên trả lời.
Ông thầy bực bội, tuyệt vọng lắc đầu, bỏ đi.
Một ngày kia, người học trò “đặc biệt” đó vào kỳ lưng tắm cho thầy, khi kỳ eo lưng cho thầy, người học trò lẩm bẩm và vỗ vỗ vào lưng thầy mình:
-“Cái điện thờ thì đẹp, nhưng tiếc quá bên trong, không thấy tượng Phật đâu cả.”
Ông thầy nghe nói vậy, giận lắm. Ông ta hiểu nó muốn ám chỉ gì mình đây. Người đệ tử thấy thầy giận thì cười ha hả. Ông thầy càng đỏ mặt tía tai, hăm rằng nếu nó còn xấc láo như vậy nữa, ông ta sẽ tống cổ nó ra khỏi tu viện.
Ngày khác, khi ông thầy đang chăm chú ngồi đọc sách, người đệ tử đó lại đến gần, ngồi cạnh thầy. Ông thầy vẫn chăm chú tiếp tục đọc. Vào lúc đó, có một con ong bay lạc vào phòng và nó cố tìm đường ra. Nhưng con ong như bị lạc hướng. Cánh cửa phòng rộng mở như vậy mà con ong cứ húc đầu vào cánh cửa sổ đã đóng chặt. Con ong cứ húc đầu vào cánh cửa đóng đó mãi và tiếng ong kêu dzì dzì …làm người nghe phát sốt ruột.
Anh chàng đệ tử vội kêu lên:
-“Nè, con ong ngu xuẩn kia, không phải cánh cửa đó đâu. Hãy dừng lại, đừng húc đầu vào giấy dán cửa sổ nữa và nhìn lại sau ngươi đi. Cánh cửa mở rộng đó kia kìa!”
Không phải con ong mà chính ông thầy nghe những lời học trò mình nói, và ông đã “tìm thấy cánh cửa.” Đây là lần đầu tiên, ông nhìn kỹ vào mắt đệ tử mình. Đó không phải là đứa học trò mà ông đã cho nó đi tham vấn nữa. Ông thầy hiểu đệ tử mình đã trở về sau khi “nhận thức được điều gì” chứ không phải đã “học được” điều gì. Giờ thì ông đã hiểu câu nói của đệ tử mình “điện thờ không linh vì không có Phật.” Ông nhìn con ong và thấy nó cũng tìm được lối ra rồi.
Câu chuyện này là thông điệp của tôi. Đó là những gì tôi cứ nói mãi, nói đi nói lại, không thôi.
Khi dòng tâm thức thôi không xao động nữa, Phật Tánh, Chân Như xuất hiện.
Tôi mời bạn đi vào Chân Không. Đó là lời mời vào tôn giáo. Nếu bạn nhận lời mời này, bạn là một người có tôn giáo. Chúng ta chỉ cần có vậy thôi.
Có lần tôi đi ngang qua một tấm gương treo ở một góc tối của căn phòng để đồ cũ. Tấm gương treo ở đó lâu rồi và không một ai để ý tới nó hết.
Tấm gương bị bụi phủ mờ đi, không có thể soi thấy rõ một cái gì. Hình như chỉ có bụi mà chẳng thấy gương đâu cả – nhưng có thật là tấm gương không có ở đấy nữa không?
Không, dù bị phủ đầybụi, tấm gương vẫn còn đó nguyên vẹn. Bụi chỉ phủ mờ đi nhưng tấm gương vẫn sáng trong nếu ta lau bụi đi.
Tôi nhớ đến một giai thoại thiền Trung Hoa rất thú vị. Giai thoại bắt đầu từ bài kệ của một vị thiền sư tại một thiền viện. Vị Tổ thứ 5 của thiền tông Trung Hoa muốn thử tài đồ đệ của mình để xem ai có thể kế thừa tâm ấn nên bảo tất cả thiền sinh đều viết lên sở đắc của mình. Không ai dám viết cả, duy chỉ có một vị Thượng Tọa giáo thọ viết một bài rằng:
“Thân như cây bồ đề
Tâm như đài gương sáng
Ngày ngày phải lau chùi
Thì lo gì bụi bám?”
Mọi người trong thiền đường đều vỗ tay khen ngợi. Tổ Sư vẫn không nói gì. Lúc đó có một người quê mùa cục mịch thường ngày giã gạo ở sau thiền đường, cũng lên nhà trên ghé mắt xem qua bài kệ. Người này không biết chữ nên nhờ các thiền sinh đọc dùm. Nghe xong, ông ta cười nói: “Tôi cũng có một bài kệ, nhờ qúi vị viết dùm.”
Các thiền sinh qúa ngạc nhiên và tò mò nên bằng lòng viết dùm. Bài kệ ông ta muốn viết là:
“Bồ đề vốn không cây
Gương sáng không cần đài
Xưa nay không một vật
Thì lo gì bụi bám?”
Đọc qua bài kệ, ai nấy đều rùng mình sửng sốt. Có thể đây là một vị Thánh Tăng xuất hiện. Và vị thiền sư đó chính là Tổ thứ 6 của dòng thiền Trung Hoa.
Khi đọc xong giai thoại thiền này, tôi thấy tâm hồn tôi bừng sáng lạ thường. Tôi thấy như mình đã lột xác trở thành một người khác. Tấm gương bị bụi che mờ đó, có phải chăng là “con người thật, Phật Tánh, Chân Như, Chân Tâm . . .của chúng ta đã từ lâu bị đau buồn, lo âu, ham muốn, sợ hãi, v.v. . . che mờ, khiến chúng ta quay cuồng mãi? Vậy, nếu chúng ta nhận thức được những phiền não đó làm khổ chúng ta, là ảo ảnh, thì chúng ta sẽ không bị chúng nó chi phối ràng buộc nữa, cũng như tấm gương được lau bụi đi thì sẽ trong sáng trở lại thôi.
Các bạn hãy cùng tôi nhìn sâu trở lại tâm hồn mình.
Mặt biển xanh
Bầu trời xanh
Đám mây trắng
Chân trời hồng
Một cánh chim
Vút ngang qua
Bay về đâu?
Trang giấy trắng lạnh lùng nằm trước mặt. Cây bút bẽ bàng trơ trẽn trên tay. Đầu óc tôi trống rỗng, không một ý tưởng nào lộ diện.
Tôi muốn nói với bạn thật nhiều, tôi muốn viết cho bạn thật nhiều; nhưng hình như giữa tôi và bạn có một khoảng cách vô hình.
Tôi hoàn toàn cô đơn, thật cô đơn giữa đám đông người.
Một thoáng xót xa, một thoáng buồn.
(*đoạn này và bài thơ ngắn trên không phải của Osho mà của người dịch chợt cảm thấy bâng khuâng, thế thôi . . .)
Bạn hỏi tôi “Tình Yêu” là gì?
“Tình Yêu” là ân sủng của Thượng Đế ban cho loài người.
Tình Yêu có một sức mạnh vạn năng. Và chỉ có người nào sống bằng trái tim mới mang đúng nghĩa con người. Nơi nào có TìnhYêu, nơi đó có Thượng Đế, có Chúa, có Phật, có Thánh Thần; bởi vì tình yêu là ánh sáng hiện diện của các đấng Thượng Đế.
Hãy nhớ rằng, khi đầu óc bạn chứa đầy oán thù, thì bạn trở nên yếu đuối vô cùng vì sợi dây liên hệ giữa Chúa, giữa Thượng Đế và bạn đã bị cắt đứt rồi. Đó là lý do vì sao những cảm giác hận thù, oán ghét, ghen hờn chỉ đưa đến đau khổ và hối hận.
Tình yêu mang đến hạnh phúc, thanh bình, yên ổn và cảm thông đến cho chúng ta. Tình yêu mang trong nó hương thơm của sự sống trên trái đất này.
Qua tình yêu, chúng ta đến gần trái tim vũ tru.
Qua tình yêu, chúng ta đến với Chúa, với Phật, với con người.
Hãy thương yêu nhau và tha thứ cho nhau.
Tôi đang thấy một nụ hồng trên môi bạn.
Đồng hồ treo trên tường đang “tic tac” đều đặn chỉ thời giờ. Đối với tôi, thời gian đã dừng hẳn lại rồi. Dù nó đang chạy đó, nhưng thực sự với tôi, đồng hồ đã ngưng chạy.
Tôi không còn bị thời gian chi phối nữa. Tôi đã thoát khỏi gọng kềm tàn ác của nó. “Thời gian tâm lý” và “thời gian vật lý” cũng không còn tác động hữu hiệu trong tôi và trên tôi. Tôi đã vượt thoát thời gian và bước lên một tầng “không gian” – “thời gian” khác. Tôi đang ngồi đây, mắt nhắm lại và nhìn tận sâu thẳm lòng mình. Dòng thời gian đã khoác một bộ mặt mới.
Thật an bình làm sao khi thoát ra được “lưỡi hái thời gian.” Ngay cả những hoạt động tư tưởng cũng vắng bặt. Sự hiện hữu của dòng sinh hoạt ý niệm cũng tùy thuộc vào thời gian. Nhưng nếu thời gian mất hiệu lực, nó cũng mất hiệu lực. Và chỉ còn “hiện tại hiện hữu.”
Người ta nói rằng hiện tại cũng là một phần của thời gian, nhưng thật ra hiện tại không phải là một phần của thời gian, nó vượt qua khỏi thời gian. Khi chúng ta nắm được hiện tại, chúng ta đã trở về được với chân tâm thường hằng.
Chúc các bạn thành công thoát khỏi sự chi phối của dòng thời gian nghiệt ngã.
Xem tiếp