Bát Nhã Tâm Kinh – Chương 4: Hiểu Biết Quy Luật Là Duy Nhất

bát nhã tâm kinh chương 4

Hiểu Biết – Qui Luật Duy Nhất

Câu hỏi thứ nhất:

Osho thân mến,

Tôi sanh ra trong một gia tộc nhiều bất hạnh. Bên ngoại tôi đã xảy ra bốn vụ tự tử. Ngay cả bà ngoại tôi cũng tự tử. Tự tử ảnh hưởngthế nào đến cái chết của một người? Làm sao vượt qua được sự hiểu biết lệch lạc, sai lầm về cái chết khi nó đã trở thành tiêu đề của một dòng họ, gia đình?

Hiện tượng chết là một trong những hiện tượng bí ẩn nhất và tự tử cũng là một hiện tượng bí ẩn. Đừng suy luận đơn thuần trên bề mặt tự tử làgì. Tự tử có thể là nhiều thứ, có thể vì nhiều thứ. Không đơn thuần đâu. Sự hiểu biết cá nhân của tô là những người tự tử là những người nhậy cảm nhiều nhất trong thế giới loài người. Họ là những rất thông minh. Thật đấy, bạn ạ. Bởi vì chính sự nhậy cảm của họ nên họ thấy khó mà đối diện hay chịu đựng nổi cái thế giới loạn thần kinh này.

Xã hội này là một xã hội điên loạn. Nó hiện hữu trên những nền tảng cơ bản điên loạn. Toàn bộ lịch sử của nó là loch sử của điên loạn, của bạo lực, của chiến tranh, của hủy diệt.

Có người nào đó nói rằng: “Nước tôi là nước lớn mạnh nhất thế giới” – Nhưng ngày nay nước đó đang bị khủng hoảng điên loạn. Lại có người nào đó nói rằng: “Tôn giáo của tôi là tôn giáo tuyệt đối, tôn giáo cao nhất trên thế giới” – ngày nay tôn giáo đó đang bị khủng hoảng, sai lầm và điên loạn. Và sự điên loạn đó đã thấm sâu vào tận cùng xương tủy, và con người đã trở thành ngớ ngẩn, vô cảm. Họ phải trở thành những con người vô cảm như vậy, nếu không, đời sống sẽ không thể chịu đựng nổi.

Bạn phải vô cảm để đối mặt với thế giới khủng hoảng này, với cuộc đời nhiễu nhương này, nếu không, bạn sẽ bị hất văng ra ngoài, bạn sẽ bị lạc điệu. Nếu bạn không hoà điệu đươc với nhịp sống quay cuồng của cơn trốt xoáy xã hội, xã hội đó sẽ lên án là bạn bị “mát dây, bị chạm điện” rồi đó. Cái xã hội này nhiễu loạn nhưng nếu bạn không tự điều chỉnh để theo đúng bước với nó, nó sẽ cho rằng bạn điên, bạn khùng.

Vì thế, một là bạn cũng “chạm,” cũng “điên” như mọi người trong xã hội, trong thế giới này; hai là bạn phải tìm cách thoát ra khỏi nó, và đó là phương cách một số người đã làm: tự tử.

Cuộc đời đã không còn có thể nhẫn chịu được nữa. Thự c khó lòng đối diện và ứng phó nổi với bao nhiêu người chung quanh bạn – vì tất cả bọn họ đều điên cả. Bạn sẽ làm gì nếu bạn bị quăng bỏ vào nhà thương điên?

Sự cố đó đã xảy ra cho một người bạn của tôi; anh ta bị nhốt vào bịnh viện tâm thần chín tháng theo lệnh của tòa án. Sáu tháng sau, anh ta phát khùng thật, anh ta có thể đã bị ảnh hưởng như những người điên trong bệnh viện – anh ta tìm thấy một chai Phenol (một loại át xít) lớn trong nhà tắm và anh ta nốc cạn. Trong 15 ngày, anh ta đau đớn vô cùng vì tiêu chảy và ói mửa; do tiêu chảy và ói mửa dữ dội đó, ngẫu nhiên anh ta bỗng sáng suốt trở lại. Hệ thống tuần hoàn tiêu hóa của anh ta được tẩysạch, chất độc được tẩy sạch.

Anh ta nói với tôi rằng 3 tháng cuối cùng (theo lệnh án) là 3 tháng khó klhăn nhứt, vô cùng khó khăn – anh ta nói: “Sáu tháng đầu tiên thật đẹp vì tôi điên, và mọi người đều điên cả. Mọi việc diễn biến giản dị và tốt đẹp, không có vấn đề gì cả. Tôi hòa điệu được với toàn bộ thế giới điên loạn chung quanh tôi.”

Khi anh ta uống Phenol và bị tiêu chảy ói mửa suốt 15 ngày, một sự cố ngẫu nhiên tình cờ nào đó, toàn bộ hệ thống tiêu hoá, thần kinh của anh ta được tẩy sạch, bao tử anh ta được tẩy sạch.

Anh ta không thể ăn gì được trong 15 ngày sau đó – vì anh ta ói mửa quá mức, bao tử làm việc quá độ nên giờ anh at phải nhịn đói để bao tử dưỡng sức trở lại.

Anh ta nghỉ ngơi trên giường trong vòng 15 ngày. Sự nghỉ ngơi đó, sự nhịn đói đó, sự tẩy tịnh đó – thật ngẫu nhiên, tình cờ – đã giúp anh ta tỉnh táo ra, anh ta tỉnh thực sự. Và anh ta đi gặp bác sĩ, nói với họ rằng: “Tôi đã tỉnh rồi” – nhưng tất cả bọn họ đều phá lên cười. Họ nói “Mọi người điên đều nói như vậy cả.”

Anh ta càng cố chứng minh rằng anh ta tỉnh táo, họ càng không tin “Đúng là điên nữa rồi, người điên nào cũng nói là “tôi tỉnh” cả. Thôi anh cứ đi đi, và làm việc của anh đi, anh chỉ được thả ra khi có lệnh của tòa án.”

Anh bạn tôi kể lại rằng: “Ba tháng cuối cùng đó thật kinh khủng, khó chịu đựng vô cùng. Nó như một cơn đại ác mộng! Một cơn ác mộng ghê gớm!” Có nhiều lúc anh ta đã toan tự tử. Tuy nhiên anh ta là một người giàu ý chí, nghị lực.

Anh ta cố nhủ lòng chỉ còn 3 tháng nữa thôi, anh ta có thể chờ đợi, phải chờ đợi dù thực khó nhẫn chịu được hoàn cảnh đó! Mấy người điên cứ đến phá anh ta, người thì giựt tóc, kẻ thì lôi chân, có kẻ bỗng dưng nhẩy xổ vào anh ta, nhẩy chỉ để mà nhẩy thôi, không có lý do, duyên cớ gì hết.

Điên mà! Tất cả những sự cố đó đã từng diễn biến trong sáu tháng qua, và anh ta cũng đã là một phần tử của đám người điên khùng đó. Anh ta cũng đã từng làm những hành động ngớ ngẩn như vậy, anh ta là một phần tử của cái xã hội điên loạn đó nên không có gì dễ sợ cả. Nhưng ba tháng sau cùng, anh ta không chịu đựng nổi vì anh ta đã “tỉnh” – anh ta “tỉnh” – và mọi người còn điên.

Trong cái thế giới điên loạn này, nếu bạn tỉnh táo, nhậy cảm, thông minh thì một là bạn phải điên loạn, hai là bạn phải tự tử hoặc bạn phải trở thành một ẩn sĩ. Cái gì đây?

Câu hỏi trên là của bà Jane Ferber, vợ của đạo hữu Bodhi Citta(Bồ Đề Tâm). Bà ta đến gặp tôi đúng lúc. Bà ta có thể trở thành một ẩn sĩ và tránh được giải pháp tiêu cực tự tử. Ở phương Đông, thống kê về số những người tự tử không nhiều lắm, vì họ đã chọn cách đi tu là một giải pháp thay thế tốt nhất cho sự nổi loạn hay tự tử. Bạn có thể rút chân ra khỏi xã hội, phương Đông chấp nhận.

Bạn có thể bắt đầu làm những công việc riêng của bạn, phương Đông tôn trọng ý kiến đó. Do đó, sự khác biệt giữa An Độ và Mỹ là một phần năm: cứ 5 người Mỹ tự tử thì chỉ có một người Ấn mà thôi và hiện tượngtự tử là hiện tượng nổi cộm dầy nhứt ở Mỹ.

Thông minh phát triển, nhậy cảm phát triển, nhưng xã hội lại lù đù ngớ ngẩn. Xã hội không cung ứng nổi một thế giới thông thái – vậy thì phải làm gì bây giờ? Không lẽ cứ tiếp tục chịu đựng đau khổ mãi như vậy sao? Bởi vậy, có người đã nghĩ rằng, “Tại sao không quăng bỏ hết tất cả xuống? Tại sao không chấm dứt đau khổ ngay? Tại sao không trả hết lại cho Chúa, cho Thượng Đế?”

Ở Mỹ, nếu đi tu trở thành một phong trào lớn mạnh thì chắc chắn mật độ tự tử sẽ giảm ngay xuống, bởi vì con người sẽ có một lối thoát và thay thế tốt đẹp hơn và có nhiều sáng tạo hơn giải pháp tự tử.

Bạn có biết phong trào Hippie không? (*Hippie” có nghĩa là một phong trào cuối những năm 60, người ta bác bỏ xã hội có tổ chức và những tập tục xã hội đã được kiến lập, kết hợp với những người khác và chọn một lốisống độc đáo, kiểu ăn mặc khác thường. Hippie sau trở thành một phong trào phản chiến ở Mỹ. Phong trào này lớn nhanh mạnh nhất vào thập kỷ 60 trở đi, khi cuộc nội chiến Việt Nam bùng nổ mạnh và người Mỹ trực tiếp tham gia vào cuộc chiến này. Dân Hippie để tóc dài, chạy xe gắn máy phân khối lớn, tụ tập ở với nhau tại những căn nhà lưu động hay vùng hoang dã, thiên nhiên. Họ thường là những văn nghệ sĩ, sáng tác và hát những loại nhạc phản chiến, ca tụng hòa bình nhân loại.)

Bạn có quan sát thấy rằng tại sao dân Hippie không tự tử? Thế giới tương đối này là thế giới mà mức độ tự tử thật phổ biến. Dân Hippie có thể xem như là một loại ẩn sĩ – một ẩn sĩ chưa hoàn toàn tỉnh giác về những gì họ làm nhưng có thể nói họ làm đúng, không sai; có thể họ đang dò dẫm lý tưởng hay một đời sống ẩn sĩ.

Dân Hippie tuyên bố rằng: “Tôi không muốn là một phần tử của cái trò chơi mục nát thối rửa, tôi không muốn là một phần tử của trò chơi chính trị. Tôi không muốn tham dự vào đó. Tôi “thấy” mọi việc, tôi thấy rõ và tôi muốn đờisống của chính tôi. Tôi không muốn bị giết ở bất cứ mặt trận nào. Tôi không muốn chiến đấu, tôi không thích chiến tranh vì có nhiều việc tốt đẹp hơn, ý nghĩa hơn, đúng đắn hơn, xác thực hơn và lợi ích hơn cần phải làm.”

Xem tiếp

Chương 1

Chương 2

Chương 3

Chương 4

Chương 5

Chương 6

Chương 7

Chương 8

Chương 9

Chương 10