Phật ở trong Anh
Tôi đãnh lễ vị Phật trong anh. Anh có thể không biết; anh có thể chưa hề mơ nghĩ đến chính mình là một vị Phật; rằng Phật tánh vốn sẵn có trong anh; là trung tâm điểm củabản thể; Phật tánh đó không phải là một cái gì sẽ xảy đến ở tương lai mà nó đã vốn hằng hữu thường trụ.
Chân Như, Phật tánh là uyên nguyên, là cội nguồn xuất xứ mà cũng là mục đích tâm linh cuối cùng của anh. Từ Chân Như chúng ta đến và cũng từ Chân Như chúng ta đi tới. Chỉ một danh từ Chân Như đó thôi đã dung chứa tất cả – toàn thể dòng sống nhân quần từ A đến Z – nhưng anh đang mê ngủ nên anh không nhận thức rõ anh là ai. Anh phải quay trở về, anh phải tìm cho ra và nhận mặt rõ ràng con người thật của anh, anh phải nhìn sâu vào tận đáy hồn anh. Sự chạm mặt, sự đối diện với chính anh sẽ giúp anh thấy lại được Phật tánh của mình.
Ngày mà con người nhìn thấy được chính họ, toàn thế giới hiện hữu sẽ bừng sáng; nhưng không phải cái “tôi” của con người đó giác ngộ, cái “tôi” nhỏ bé tầm thường đó phải tan biến đi trước khi con người giác ngộ. Vì thế không thể nói “tôi giác ngộ” mà chỉ có sự “giác ngộ”.
Từ phút giây bừng tỉnh cơn mê dài đó, tôi không thấy gì hết ngoài Phật – dù dưới nhiều dạng hình, dưới nhiều danh hiệu, với hàng ngàn lẻ một vấn đề – nhưng Phật vẫn thế, như như bất biến.
Vì thế, tôi cúi đầu đãnh lễ vị Phật trong anh.
Tôi vô cùng sung sướng khi thấy hằng hà sa số Phật đang qui tụ về đây. Sự kiện anh đến với tôi là sự khởi nguyên bắt đầu của tánh trực nhận. Lòng tôn kính chân thành từ đáy trái tim anh cho tôi, tình yêu trinh nguyên tận đáy hồn anh cho tôi, chính là niềm Tôn Kính và Tình Yêu cho khả tánh Phật của anh.
Niềm Tin anh dành cho tôi không phải là niềm tin vào cái gì ngoài con người anh, mà đó chính là lòng Tự Tin Tuyệt Đối. Anh tin chính anh, chính con người anh qua tôi. Anh tin vào chính anh, anh nhìn thấy con người thật của anh qua hình bóng tôi.
Khi đến gần tôi, hòa nhập vào tôi, anh đã đến với anh, anh đã tan biến vào biển Chân Như Phật Tánh trong anh. Chỉ có sự Trực Nhận thẩm thấu. Anh đã chạm đến sự trực nhận. Hạt kim cương vốn từng ở đó, vẫn từng ở đó, nhưng anh đã lãng quên, hay anh chưa từng nhớ đến nó từ lúc anh góp mặt vào dòng đời luân chuyển.
Emerson đã nói một câu bất hủ: “Con người là Thượng Đế trong hoang tàn đổ nát”. Tôi đồng ý và cũng không đồng ý. Về nội tại, sự thưc cũng có lẽ như vậy, nhưng con người không đúng như nó đã là. Chiều sâu nội tại vẫn ở đó nhưng có phần lật ngược. Con người không phải là Thượng Đế trong đổ nát điêu tàn, mà con người chính là Thượng đế trong sáng tạo; con người là một vị Phật đang thành.
Mầm giác ngộ vốn có sẵn ở đó, và có thể khai hoa nở nhụy bất cứ lúc nào: chỉ cần một cố gắng nho nhỏ mà thôi, chỉ một sự giúp đỡ rất nhỏ mà thôi . . . và sự giúp đỡ đó không phải là nhân tác động để mầm giác ngộ đâm chồi – vì Phật tánh, vì giác ngộ vốn đã hiện hữu trong anh tự xưa nay.
Sự cố gắng đó của anh chỉ là cái duyên thúc đẩy để vén lên bức màn vô minh, để chỉ cho anh thấy cái tiềm ẩn, sâu thẳm, dấu kín trong anh. Đó là một sự khám phá nhưng sự thực vốn không thay đổi, luôn hằng hữu.
Chân lý mãi mãi bất diệt.
Hãy lắng nghe những lời kinh tuyệt diệu này vì đó chính là những lời kinh quan trọng nhất trong toàn bộ văn chương giáo lý nhà Phật. Vì thế, những câu kinh này đã được
Xem tiếp