– Sau cơn bệnh hoành hành ác nghiệt,
Cướp linh hồn hoàng hậu Bát-đà,
Bấy giờ chúa thượng Mun-đa
Vô cùng sửng sốt, xót xa, bàng hoàng.
Vua đau khổ chẳng màng triều chính,
Việc thường ngày cũng định bỏ luôn,
Cả ngày ủ rũ, u buồn,
Ngồi bên thi thể xót thương vợ hiền.
–o0o–
– Gọi thân tín bình sinh như bạn,
Pi-ja-ka thân cận đến ngay,
Đức vua truyền đặt quan tài,
Cái trong lồng với cái ngoài cho lâu.
– Khi công việc trước sau xong cả
Đức vua ngồi buồn bã bi ai,
Xót lòng hiền hữu tâu bày,
Xin vua đến gặp bậc thầy của ông.
– Nhờ Tôn giả Nan-đà chỉ dạy,
Để đức vua thoát nỗi muộn phiền,
Nhà vua thuận ý tấu trình,
Cận thần cho kẻ báo tin dọn đường.
– Để tránh sự bất tường thất lễ,
Để đẹp lòng quan hệ quân vương,
Còn mình chuẩn bị yên cương,
Đến nơi Tôn giả tìm đường giúp vua.
– Nhìn phong thái thượng thừa Tôn giả,
Đã gợi lòng thiện cảm sâu xa,
Đức vua cung kính thật thà,
Tỏ bày hết nỗi xót xa lòng mình.
– Mong Tôn giả tận tình cứu rỗi,
Để cõi lòng thoát nỗi bi ai,
Kiếp người sao lắm đắng cay,
Vô thường sanh diệt đổi thay cuộc đời.
– Tâu đại vương: bị già bị bệnh,
Bị suy tàn, biến hoại, diệt vong,
Ai người mong cảnh đó không,
Thế mà nó tới đừng hòng thoát qua.
– Đã đến lúc tuổi già bệnh hoạn,
Đã chết rồi biến hoại tiêu vong,
Dù cho thương tiếc não nùng,
Không sao ngăn được nó đừng xảy ra.
– Nó không thể vì ta dừng lại,
Quy luật này không loại một ai,
Sinh ra rồi chết một ngày,
Sa-môn thần thánh hay ngay cả trời.
– Tâu đại vương, xin người tâm niệm,
Chẳng riêng vì thân quyến mình đâu,
Già nua bệnh hoạn bấy lâu,
Đến hồi biến hoại đi vào diệt vong.
– Kiếp sống vốn trong vòng sanh tử,
Không cách gì thoát khỏi được đâu,
Quy luật sanh diệt nối nhau,
Vậy nên người chớ thương đau làm gì.
– Xin đại vương chớ vì thương tiếc,
Mà lơi là công việc bỏ bê,
An lòng gác chuyện sầu bi,
Tử sinh, sinh tử có chi bận lòng.
– Duyên cầm sắt nghĩ rằng đã đủ,
Đại vương nên tự chủ lòng mình,
Trở về chấn chỉnh triều đình,
Đừng cho nổi loạn bất bình xảy ra.
– Đừng bi lụy xót xa thương tiếc,
Đau thương thường nối tiếp đau thương,
Bình tâm tỉnh trí lo lường,
Đừng cho tên độc đau thương hại mình.
– Vì quy luật tử sinh muôn thuở,
Đâu phải điều dành để riêng ai,
Vậy nên xin chớ u hoài,
Để tâm yên tĩnh, khổ này sẽ vơi.
– Vua Mun-đa lắng nghe tôn giả,
Bỗng như vừa chợt tỉnh cơn mê,
Dẹp điều phiền muộn sầu bi,
Hiểu rằng sinh tử thường khi vậy rồi.
– Vua cung kính chắp tay khéo hỏi:
Diệu pháp này Ngài gọi tên chi ?
Nan-đà đáp, pháp xả ly:
“Nhổ mũi tên độc sầu bi muộn phiền.”
–o0o–
– Vừa cảm nhận được niềm an lạc,
Đức vua liền khen ngợi lành thay !
Phương thần nhổ muộn sầu này,
Con nhờ pháp ấy mà nay hết sầu.
– Rồi nhà vua vái chào Tôn giả,
Để nói lời từ giã lui ra ;
Quay sang người bạn nói là,
Hỏa thiêu hoàng hậu của ta xong rồi.
– Hãy xây tháp cho người thỏa nguyện,
Kể từ mai mọi chuyện như thường,
Hàng ngày ta lại đăng đường,
Chăm lo triều chính an khương nước nhà.