Hoàng Hạc Lâu – Thôi Hiệu (Đường triều)
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu
Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du
Tịnh xuyên lịch lịch Hán Dương thụ
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
———————–
Bản dịch
Lầu Hoàng Hạc ( Dịch )
Hạc vàng ai cỡi đi đâu
Mà nay Hòang Hạc riêng lầu còn trơ
Hạc vàng đi mất từ xưa
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay
Hán Dương sóng lặng cây lay
Bãi dương Anh Vũ xanh dầy cỏ non
Quê hương khuất bóng hòang hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai.
Tản Đà
Bài thơ trứ tuyệt “Hoàng Hạc Lâu” này là bài thơ tôi rung động nhất từ khi còn là một cô bé mười lăm tuổi, và cho đến nay, “Hoàng Hạc Lâu” vẫn còn đậm nét trong tôi để trở thành chủ đề “Cánh Hạc Trắng” (Bạch Hạc) của website này.
“Cánh Hạc Trắng” là biểu tượng thanh khiết của những tâm hồn đầy trắc ẩn, thương người, thương đời, thương tất cả chúng sanh và sẵn sàng hy sinh hạnh phúc cá nhân để đáp ứng trọn vẹn cho sự An lạc, Giải Thoát, và Trí Tuệ của vạn loại hữu tình.
“Cánh Hạc Trắng” sẽ đem đến cho tất cả mọi người hương vị Pháp nhũ ngọt ngào tràn đầy sức sống, niềm tin trong tình thương bao la bất tận của Chư Phật.