Trên đường dài vô tận
Trong cô đơn tịch lặng,
Chiều thu,
Gió phất nhẹ,
Tà áo cũ,
Chiếc ba lô
Đôi giày cũ
Lết từng bước
Trong hoang vu,
Miền đất lạ
Nơi hoang dã
Chốn thâm sơn
Củ khoai rừng
Cây trái lạ.
Đã vạn lần ta hỏi:
Ta là ai? Là Ai?
Là suối là mây
Là bông là trái
Là con người
Là muông thú
Là sợ hãi
Là lo âu khắc khỏai
Là tình thương,
Là hận thù của tự ngã.
Đời vẫn thế,
Gió vẫn thổi,
Mây vẫn trôi,
Dẫu biết thế
Nhưng đâu là nguồn cội,
Là tình thương che chở những đau thương,
Là bất phân của nhị kiến,
Là máu đỏ da vàng của người Việt Nam
Thực tại là gì?
Là hơi thở,
Từng tâm niệm,
Là người chết,
Người khóc người cười,
Là tuyệt tích của đỉnh cao tự ngã Tôi, Anh . . .
Lãng Tử