Thơ của Tâm Uyên

Đánh Mất

Dẫu rằng đã mất cả rồi
Chỉ xin đừng đánh mất người trong ta

Cảnh Giác

Giông to bão lớn chẳng sao
Lỗ đinh mà đắm con tàu người ơi!

Đi Xe

Đi đường lỡ có va nhau
Người ta đổ máu cũng đau lòng mình.

Từ Bi

Vẫn là sanh chúng trần hồng
Người này bị nạn, đau lòng người kia.

Trở Về

Đường trần đã lắm nhiêu khê
Bôn ba rồi cũng đi về khói sương!

Nặng Nghiệp

Con nay còn nặng nghiệp trần
Tâm thì niệm Phật, tay lần chuỗi thương

Nấm Mồ

Rồi đây một nắm xương tàn
Cheo leo một mộ bên hàng lau thưa.

Chiếc Lá

Cảm thương một chiếc lá vàng
Từ đâu nó rụng bên đàng chơ vơ
Tay nâng chiếc lá ơ hờ
Lá ơi có phải lá chờ . . . để rơi?