Thơ Cho Người Anh Da Trắng
Anh người da trắng thân thương,
Khi tôi sanh ra, da tôi đã đen
Khi tôi lớn khôn, da tôi vẫn đen
Dưới nắng chói chang tôi không thay đổi
Da vẫn đen thui cả lúc
Hãi sợ đau buồn
Và ngay phút lìa đời nhắm mắt
Về với cỏ nội ngàn mây
Tôi vẫn đen, đen thui không hề thay đổi.
Nhưng anh,
Người anh da trắng của tôi,
Khi sanh ra, làn da anh hồng sữa
Lớn lên, đổi trắng mặt một màu,
Chuyển đỏ tía trưa hè mùa nắng quái,
Mặt ngắt xanh khi lạnh, sợ, gớm ghê
Da vàng khè khi bất thường trở bịnh
Lúc xuôi tay, da đen xám hãi hùng.
Thế mà anh còn trề môi giễu cợt,
Gọi khinh tôi qua danh hiệu “Kẻ da màu!”
TN Minh Tâm