Thi Ca – Tổng Kết

Phụ lục thi ca

1

Bậc tuyệt học vô vi nhàn đạo
Vọng không trừ tưởng chẳng cầu chân
Tánh của vô minh và Phật tánh không hai
Phật tánh ấy! Chính là thật tánh của vô minh đấy!

Thân ảo hóa với pháp thân cũng vậy
Ảo hóa thân là hiện tượng của Pháp thân
Biển Pháp thân ví: bản thể vô cùng
Thân ảo hóa tựa sóng mòi lao xao trên mặt nước

Nhận thức rõ hai thân pháp hóa (1)
Chợt tỉnh ra rằng “vạn pháp giai không”
Tánh thiên chân là thật tánh của mình
Mình là Phật vốn là thiên chân Phật

Thân ngũ uẩn chỉ là phù vân tụ tán
Hợp rồi tan trong vũ trụ bao la
Sự diệt sanh, sanh diệt vô cùng
Nó hiện hữu với thời gian vô tận

Gọi tam độc thực tánh không hề độc
Ví như bọt bèo, sanh diệt huyển hư
Hễ u mê thì tam độc hoành hành
Bằng tỉnh thức không sao tìm được chúng

2

Chứng “thật tướng thấy rõ cõi đời “vô tướng”
VÔ TƯỚNG đồng với ‘vạn pháp giai không”
Tướng “PHÁP”, “NHƠN” mà còn chẳng có gì!
A tỳ nghiệp vì gì mà hiện hữu

Đấy lẽ thật, đây lời nói thật
Nói cho mình và hy vọng đến với ai kia
Không có ý chi dối gạt phỉnh phờ
Được phép thệ! Dù thề độc cũng xin cam chịu

3

Thoắt chứng nhập Như Lai thiền định
Vạn hạnh tròn mà lục độ cũng châu viên
Còn mộng mơ, thấy có nẻo luân hồi
Khi tỉnh thức, cõi ta bà tìm không ra dấu vết

4

Tội là chi, phước lại là chi?
Đa mang chi hai gánh nặng như chì!
Ai bắt tội? Ai là người chịu tội?

*Thiện là chi, ác cũng lại là chi?
Sợ làm chi hai danh tự vô nghì!
Sợ cái đáng sợ! Lương tâm tự hành hạ lấy

* Gương lòng sáng, xưa nay ta vốn có
Mặc cho bụi mờ vĩnh viễn chẳng quan tâm
Ngày hôm nay có cơ hội lau chùi
Sáng soi thấy, “phước” và “tội” không ai ban ai phạt

5

* Ai là người thường ước mơ vô niệm
Ai là người hằng mong đạt đến vô sanh
Vô niệm vô sanh là ước mơ cuồng vọng hảo huyền
Rất oan uổng! Hóa đá một kiếp người tràn đầy linh động.

* Để trắc nghiệm, xin hỏi,  “ông Robot” người máy
Quả Bồ đề! Bao năm tháng nữa, ông thành?
Hỏi là hỏi vậy thôi, hỏi tức trả lời
Ai can đảm, đủ sức chờ “ông” giải đáp.

6

Thân tứ đại đừng sanh tâm chấp đắm
Quay trở về thể vắng lặng của chính mình
Đói thì ăn, khát uống ngại ngùng chi?
Gọi là Ngã thể vẫn hư thì đời còn chi thật

* Các hành pháp luật vô thường chi phối hết
Tuệ nhãn nhìn, đương thể tức không
Hiểu sâu xa, quán chiếu tận nguồn chân
Tánh của vạn pháp, là NHƯ LAI VIÊN GIÁC

7

* Nếu được nói tôi lập trường thẳng thắn
Để tỏ ra lời của một chân tăng
Huynh đệ nghe, nghịch ý chẳng chung lòng
Gay gắt trách, tôi xin cam nhận hết

* Tôi không thích ba hoa vặt vãnh
Thích học điều, Phật tổ đã đinh ninh
Diễn rõ căn nguyên “liễu nghĩa thượng thừa”
Không được vậy, tôi không còn gì để nói

8

Tâm trong sáng người người ai cũng có
Nó là Ma Ni là Như Ý bảo Châu1
Chẳng mấy ai biết rỏ cái tâm nầy
Nó mầu nhiệm, thu gọn cả Như Lai tàng tánh2
Sáu thần dụng, thấy sắc mà phi sắc3
Một viên quang4, rằng không nhưng lại phi không
Nghĩa sắc không mầu nhiệm vô cùng
Chứng thật tướng mối nghi này mới mở

9

Tịnh ngũ nhãn, sẽ kéo thêm ngũ lục
Chung môi trường mới biết được diệu dụng kia
Rủ giành trăng, đáy nước…chuyện còn khuya!
Đứng trước kính, ngắm thân hình là việc dễ!

10

* Tôi chấp nhận cô đơn trên đường đạo
Vui một mình, vui theo nhịp bước chân đi
Tôi những mong có pháp lữ chung lòng
Cùng tiến bước vào Niết bàn thường lạc

* Không như ý, tôi nguyền làm người cổ lỗ
Sống theo mình, sống với gió mát trăng thanh
Dù xương trơ, thân đét, thịt teo gầy
Không ân hận, tôi vui với lập trường kiên định ấy.

11

* Người Thích tử với danh xưng BẦN ĐẠO
Thân có BẦN, ĐẠO có BẦN chi!
BẦN biểu hiện áo khâu áo vá
ĐẠO không BẦN, tâm chứa NHƯ Ý châu 

* Ngọc NHƯ Ý, dùng sao cho hết
Nó chứa đầy TỨ TRÍ, TAM THÂN
Vẹn LỤC THÔNG, BÁT GIẢI cùng tròn
TÂM ĐỊA sáng độ sinh vô cùng số.

12

* Rồi tất cả, khỏi tu không cầu chứng
Đó là hạng Đại thừa, Thượng sĩ tối lợi căn
Diệt KIẾN TƯ diệt sạch hết cái TRIỀN
Rồi tất cả, mà khỏi để tâm tu chứng

* Bậc Trung hạ, những căn cơ thấp kém
Học thì nhiều, học trích cú tầm chương
Luôn mồm khoe, học vị với văn bằng
Cởi áo bẩn, còn không biết đường mở nút!

13

* Tốt và xấu nhà nhà đều có
Thị với phi, chốn chốn “hưởng” đồng nhau
Mặc tâng khen, mặc phỉ báng, đừng nao
Họ tự bỏng bằng ngọn lửa đốt trời trong tay ho

* Lời phỉ báng, nghe như ru, như gió thoảng
Ngọt như cam lồ, mát tợ xuân phong
Tìm đâu ra ! Bực bội với u sầu ?
Nó tan biến trong cảnh giới “bất tư nghì” giải thoát

14

* Lời sĩ nhục ta nghe như răn dạy
Người dạy ta là thiện tri thức của ta
Nhờ ân sư mà đạo lực kiên cường
Lòng thánh thiện, ta thọ dụng vô vàn an lạc

* Câu hủy báng ta không quan tâm để dạ
Kết oan cừu nào có lợi chi
Để chứng minh sức TỪ, NHẪN vô sanh
Hãy mở rộng cửa lòng bao la như biển

15

Chánh giáo giỏi, thuyết giáo hẳn là sâu sắc
Định tuệ tròn, sẽ không vướng CÓ và KHÔNG
Không riêng tôi, có được sự kiện này
Hằng sa Phật, ĐỒNG THỂ không ngoài chân lý ấy

16

Tiếng PHÁP chánh, tựa tiếng gầm sư tử
Bách thú nghe, như vỡ óc xé tim gan
Lời Như Lai, lời vô úy trong trời người
Hương tượng khiếp, còn nói chi nai và chó chóc

17

Tôi đi khắp núi, sông, rừng, duyên hải
Để tầm sư hỏi đạo, học tham thiền
Cho đến ngày, tôi tiếp nhận chỉ thú TÀO KHÊ
Sự sanh tử, chẳng đáng gì để tâm dính dáng.

18

Tu THIỀN tọa, không phải ngồi mới “tọa”
Thiền cả đi, khi đứng lúc cần nằm
Dẫu gươm đao dọa dẫm vẫn bình tâm
Phải độc dược, cố giữ lòng thanh thản.

19

Việc sinh tử kể sao cho cùng số…
Tử rồi sinh, sinh tử lững lờ trôi
Bổn sư ta vô lượng kiếp phát tâm lành
Làm tiên nhẫn nhục, tu hành từ thời NHIÊN ĐĂNG cổ Phật.

20

Vào rừng thẳm, trụ am thanh tĩnh mịch
Dưới cội tùng, bên gộp đá bóng râm che
Làm Tăng quê, vui sâu trong tĩnh tọa, trong êm đềm
Cảnh lặng lẽ, an lành sao nói hết..!

21

* Giác là hết, chẳng cần tu với chứng !
Pháp hữu vi nhiều lắm kể sao cùng
Bố thí ra, lòng chấp, phước sanh thiên
Lúc phước hết, sinh lại cuộc đời không như ý

* Như tên bắn, xé hư không bay vút
Sức mỏn rồi, tên rớt biết về đâu !
Sao bằng ta, thẳng tiến “THẬT TƯỚNG MÔN”
Nhảy một bước, đến ngay vùng đất Phật.

22

* Cần ôm gốc, quan tâm chi cành ngọn
Gốc vững rồi, cành ngọn se sum suê
Như lưu ly, thu hết ánh trăng vàng
Sáng vằng vặc, sáng mơ màng, châu lưu ly thu trọn vẹn

* Cũng như thế, tâm ta là châu NHƯ Ý
NHƯ Ý châu, giá trị lớn vô cùng
Tỉnh thức rồi, với THƯỜNG TRÚ CHÂN TÂM
Dùng tự lợi, dẫu lợi tha đời đời không bao giờ hết

23

* Trăng vằng vặc, lung linh vờn đáy nước
Gió ngọn tùng, nghe như cật vấn lương tri
Cảnh đêm thanh, trăng sáng: Đã làm gì ?
Rằng, Phật tánh, giới châu tôi in sâu vào tâm địa

* Tôi lấy cả ráng, mây, làm màu áo
Lấy mù mai, sương sớm để làm màn
Vui trăng sông, tùng núi, gió vi vu
Ôm Phật tánh, giới châu làm bạn đường chung chăn gối !

24

* Gậy đuổi cọp, đến nay còn chứng tích
Bát thu rồng, của Lục Tổ hãy còn lưu
Thấy vật xưa, như gặp lại người xưa
Nhìn kỷ vật, để nhủ lòng thêm tinh tấn
* Cầm trích tượng tưởng như nắm trong tay chân lý
Tứ diệu đế với thập nhị nhân duyên
Trượng của Như Lai là biểu tượng của “bần tăng”
Chân đạo sĩ, chớ nên nghĩ: Đó là HƯ SỰ!

25

 Chân đạo sĩ chẳng cầu chân bỏ vọng
Vốn biết rằng: Chân, vọng không có gì !
Bảo rằng “KHÔNG”, nhưng không được hiểu “NGOAN
KHÔNG”
Rằng là “CÓ”, mà không nói là “THỰC CÓ”

* Nhận thức rõ, “Như Lai chân thực tướng”
Sắc là không, không là sắc, bất tương ly
Chân lý duyên sanh, một đạo lý nhiệm mầu
Nhìn “đương thể”: SẮC là KHÔNG,  KHÔNG là SẮC

26

Gương tâm sáng, rõ soi không ngăn ngại
Thoắt ngộ rồi, thu hết thế giới hằng sa
Vạn tượng sum la, là ảnh hiện của tâm này
Có TUỆ GIÁC, “trong” “ngoài” không ranh giới

27

* Kẻ thiển trí, chủ trương :RỖNG TUẾCH
Cõi đời KHÔNG, NHÂN, QUẢ cũng KHÔNG
Khù khờ thay ! Một hiểu biết đáng thương !
Rước tai họa cho bản thân mà không hay biết.

* Kẻ chấp CÓ bị khổ đau vì CÓ
Người chấp KHÔNG  sẽ đau khổ bởi KHÔNG
Tránh lửa thiêu, đâm đầu chạy nhảy sông
Khỏi chết nóng, chết lạnh cũng là một cách chết !

28

Bỏ tâm vọng. Vọng tìm không có
Chân lý tìm ? Chân lý biết ở đâu ?
Sai lầm ngay trong ý niệm BỎ, TÌM
Lơi cảnh giác, tưởng con mà là giặc!

29

Công đức giảm, pháp tài sa sút mãi
Thảy đều do: Tâm Ý, Thức mà ra
Thế cho nên, Thiền Đạo đối với Tâm
Cần Trực Diện, un đúc sức Vô Sinh Tri Kiến

30

Chuôi kiếm tuệ, đại trượng phu nắm lấy
Bát nhã gươm, lóe sáng ánh kim cang
Không những xua, sàm sở của “đạo ngoài”
Làm vỡ mật, bọn thiên ma nhếu nháo

31

Vang sấm pháp, gióng lên hồi trống pháp
Bủa mây từ, mưa sương ngọt nơi nơi
Nhuận vô biên, làm “Long tượng” cho trời người
Hạng ngũ tánh, tam thừa đều nhờ và tỉnh ngộ

32

* Vùng núi tuyết cỏ phì tươi tốt
Sữa bò thơm sản xuất vị đề hồ
Rất hữu duyên với Phật pháp trên đời
Được thọ dụng: vị đề hồ chánh pháp

* Trong một tánh, bao hàm hết thảy tánh
Một pháp nầy, chứa cả chất pháp kia
Một vầng trăng, in bóng khắp sông hồ
Trăng vô số, kỳ thật, một trăng duy nhất
Pháp thân Phật và tánh ta không khác
Tánh của ta là Phật tánh, Như Lai.

33

* Đất một cõi cùng với đất hằng hà sa cõi
Cõi nhất chân, không sắc cũng không tâm
Cõi như nhau, không CỰC LẠC, TA BÀ
Đất một cõi là đất hằng hà sa cõi

* Danh văn cú…vốn là danh ngôn giả đặt
Linh giác ta nào có dính dáng gì
Khảy móng tay, tròn đủ tám vạn pháp môn tu
Trong nháy mắt, dứt sạch A tăng kỳ nghiệp chướng

34

Tâm TĨNH ĐỊNH, có an nhàn ngay tại chỗ
Chê hay khen, không giận cũng không mừng
Rỗng như hư không lồng lộng sáng trong
Tìm rồi tự hiểu, không chỉ cho ai thấy được

35

Bỏ không được, lấy lại càng không được
KHÔNG ĐƯỢC gì, là cái ĐƯỢC của kẻ chân tu
Từ xa xưa, đã nhiều kiếp tôi thực hành
Không ăn xổi, ở suông, nói ra lời dối mị !

36

* Khi im lặng, mấy kẻ biết: đó là đang nói
Lúc nói nhiều, có ai hiểu: Chẳng nói gì !
Đúng khi cần, sẽ nói mãi, nói tuôn thao
Không trở ngại, không hề vơi cạn ý

* Có người hỏi: Cho biết pháp môn tu chứng
Xin thưa rằng: Ma ha bát nhã là Tông
Việc làm ra, lúc như Thị lúc như Phi
Khi như thuận, lúc như nghịch, trời còn khó biết !

37

* Dựng cờ pháp, lập ra tông chỉ
Ý của Tào Khê, y lời Phật bảo ban
Sự truyền đăng, ngài Ca diếp đứng đầu
Xét lịch đại, hai tám đời sử Tây Thiên ghi rõ

* Khi chánh pháp truyền sang Đông Độ
Bồ Đề Đạt Ma sơ tổ tông Thiền
Truyền sáu đời y bát để làm tin
Người đắc đạo đời sau không đếm hết

38

Chân khôn thực, lấy chân đâu để lập ?
Vọng không CHÂN, tìm vọng ở nơi nao ?
Có và KHÔNG, xóa sạch chớ để lòng
Có không thật, KHÔNG không hoàn toàn rỗng

* Mười sáu món (1), gọi là KHÔNG, không dính dáng
Chư Như Lai cùng chứng thể tịch nhiên nầy.

39

* Tâm chủ động, nảy sinh nhiều thọ tưởng
Gọi là CĂN, vì hay sinh chi mạt quả hoa
Pháp là sơn lâm, là đại địa giang hà
TRẦN là BỤI, vì chúng có thể làm nhiễm ô tâm tánh

* Căn TRẦN ấy, chỉ là thứ bụi mờ trên kính
Bụi lau rồi, thể gương sáng hiện ra
TÂM vốn KHÔNG, CẢNH vốn TỊCH tự bao giờ
Tâm vắng lặng, Cảnh trở thành CHÂN NHƯ thanh tịnh

40

Ôi mạt pháp, cõi đời nhiều trược ác
Những chúng sinh phước mỏng khó dạy răn
Cách Phật lâu xa, tà kiến nặng sâu dần
Chánh pháp yếu, ma quân mạnh, gây nhiều oan hại
Nghe chánh pháp của Như Lai về Đốn Giáo
Tiếc! Chưa được trừ tà kiến vụn nát như ngói tan !

41

Dấy khởi niệm, dữ lành TÂM chủ động
Nghiệp hiện hành, THÂN chịu hậu quả kia
Chớ trách ai, đừng đổ lỗi oan khiên nào !
Nghiệp vô gián, muốn tránh xa hãy tu học Như Lai chánh pháp

42

Rừng cây quý thuần chiên đàn không tạp
Sư tử vương, một mình trụ chốn thâm u
Cảnh sơn lâm tịch mịch tự nhàn du
Loài cầm thú tầm thường đều cao bay xa chạy hết

43

Giống sư tử, sinh ra con, nòi sư tử
Ba tuổi năm, gầm rung chuyển núi rừng xanh
Bầy chó hoang, vờn theo gót đấng Pháp vương
Trăm năm sủa, vẫn là tiếng “gâu gâu”…tiếng… chó sủa !

44

Pháp Viên Đốn, thuyết phải là trực thuyết
Ai hoài nghi, mời tranh luận phân minh
Không tự tôn “thày núi” để lòe đời
Chấp Nhân Ngã dễ rơi vào hố sâu THƯỜNG ĐOẠN!

45

Gọi là THỊ, không tướng mạo lấy chi làm chuẩn !
Bảo là PHI, không có chuẩn, biết cứ vào đâu?
Ngạn ngữ rằng: “nhân là sai suyển một ly
Thì quả sẽ, lệch mục tiêu …vạn dặm”

* Dựa nhân quả, quyết định SAI hay ĐÚNG
Nhân tốt lành, hoa quả sẽ sum sê
Rõ là sai, Thiện Tinh con Phật đọa A tỳ…
Chắc chắn đúng, Long nữ, chứng Bồ đề trong nháy mắt.

46

* Trong quá khứ, tôi mang danh nghe nhiều học rộng
Từng dịch kinh, giải luận bấy lâu nay
Phân biệt danh ngôn, nghĩa thú chửa tinh tường
Như Lai quở: Chỉ là người đếm bạc

* Vào kho bạc đếm không công vô ích
Cát biển mênh mông, tính số để mà chi !
Hiểu biết suông, lắm học vị có ra gì !
Lăng nhăng mãi, chỉ là khách phong trần nổi trôi theo dòng năm tháng

47

* Tà chủng tánh thường hiểu sai chánh giáo
Pháp ĐỐN VIÊN; Như Lai dạy khó tiếp thu
Kém đạo tâm, tinh tấn tốt, ấy Nhị thừa
Hàng ngoại đạo, thông minh, không trí tuệ

* Còn một hạng ngu si ấu trĩ
Nhìn ngón tay, cho đã thấy trăng rồi
Phí công tu, vì hiểu biết quá ngây thơ
Căn và cảnh, họ biết mơ hồ, như người bệnh lòa đôi mắt.

48

Bằng Phật nhãn CẢNH CĂN là huyễn
Đã huyễn rồi còn thực được nữa sao ?
Chánh quán sâu, trong hành trụ…tứ oai nghi
Trong mọi lúc, đó gọi là “Quán tự tại”

* Giác là hết, còn chi vay với trả
“Nghiệp” tánh không, tìm hình mạo sao ra?
Chỉ vì mê thấy “Có trả có vay”
Ai cho vay nghiệp? Ai là người vay nghiệp

49

Đói gặp cỗ không ăn sao no được !
Bệnh trốn thày (lương y) mong được lành sao
Sức thiền sâu, ở cõi dục vẫn hành
Sen trong lửa, tốt tươi mới là mầu nhiệm !
Thầy Dũng Thí, lỡ phạm vào tội trọng
Giác ngộ rồi thành Phật có sao đâu !

50

Phật thuyết pháp vạch ra đường vô úy
Thật đáng thương cho người tim yếu, óc già suy
Chỉ biết run! Sợ phạm tội, chướng Bồ đề
Mà không biết, bí quyết Như Lai đã mở…?

51

Giới dâm sát có hai thầy phạm phải
Ưu Ba Ly, khủng bố xủ “đoạn đầu”
Lòng hoang mang, tăng sợ hãi của hai sư
Duy Ma Đại sĩ, trừ nghi sạch như sương tan trong nắng sớm.

52

*Lực giải thoát nghĩ bàn sao cho hết
Cát sông Hằng sánh diệu dụng chưa tày
Thọ cúng dường khỏi sợ, khỏi từ nan
Vàng vạn lượng, còn chưa cân xứng !

* Thân dù nát, xương tan như bọt
Dâng cúng dường, chưa đủ để đền ơn
Huống hồ chi tứ sự bình thường
Nghe chánh pháp dứt sạch vô vàn nghiệp chướng

53

Vua các pháp bậc tối tôn tối thắng
Chư Như Lai đồng chứng địa vị nầy
Như ý châu tôi vừa phát hiện hôm nay
Ai tin nhận, cùng nhau chung thọ dụng

54

Thấy rất rõ không hề có thật vật
Cũng không người, không có Phật Trời chi !
Cõi đại thiên như bọt biển nổi chìm…
Hiền với Thánh ! Như những tia điện nhoáng
Dù vành sắt, niềng đầu mà xoay xát
Trong mọi thời, định huệ tôi vẫn sáng tròn

55

Trăng có nóng ! Mặt trời dù có lạnh !
Lũ ma quân khôn xuyên tạc chân lý này
Thớt xe voi đổ dốc tiến lừ lừ
Bầy bọ ngựa, chống xe sao cho nổi

56

Voi vĩ đại, không đi đường ngoằn ngoèo của thỏ
Đại ngộ rồi, không câu chấp những nhỏ nhen
Nhìn trời xanh, qua ống, thấy được bao nhiêu trời?
Chưa hiểu rõ, tôi sẽ vì chư quân mà chỉ rõ.