THI CA 42 – CÁI THẤY CỦA NGƯỜI CHỨNG ĐẠO VUI BẰNG CÁI VUI CỦA CHÍNH MÌNH

Đạo Ca Chương 42

Phiên âm:

Chiên đàn lâm vô tạp thọ
Uất mật sum trầm sư tử trụ
Cảnh tĩnh lâm nhàn độc tự du
Tẩu thú phi cầm giai viễn khứ

Dịch nghĩa:

Rừng cây quý thuần chiên đàn không tạp
Sư tử vương, một mình trụ chốn thâm u
Cảnh sơn lâm tịch mịch tự nhàn du
Loài cầm thú tầm thường đều cao bay xa chạy hết

TRỰC CHỈ

Người có ý chí, quyết đi con đường giải thoát, giác ngộ, tự lập chí, tạo cho mình một hoàn cảnh sống, một thú vui riêng, một môi trường tiêu khiển và giải trí không giống với cách tổ chức, cách sinh hoạt của những bậc phong lưu, những hàng quý phái giàu sang trong xã hội.

Tác giả Chứng Đạo Ca phác họa cách tự vui của mình: Vui với cảnh thâm u, tịch mịch, vui với cây cỏ núi rừng, quạnh quẽ cô liêu. Rồi người tu sĩ rảo bước theo mé suối chân rừng, khi nhìn cảnh chiều tà ác vàng vừa khuất núi, lúc thưởng thức trăng thanh gió mát, khi thiền định dưới cội tùng xanh, lúc quán chiếu sự mầu nhiệm về chân lý duyên sinh của vạn tượng sum la muôn hồng nghìn tía.

Người tu sĩ không có thì giờ nhiều trong việc thù tạc vãng lai, tiếp nhân sử sự và thường tự nhủ:

“…Thường độc hành, thường độc bộ…”

Người tu sĩ đâu có dễ tìm “Đạt giả để đồng tu….”, thôi thì:

“Điệu cổ thần thanh….
Mạo tụy cốt cang nhân bất cố.”