THI CA 30 – CÁI THẤY CỦA NGƯỜI CHỨNG ĐẠO BÁT NHÃ PHONG HỀ

đạo ca chương 30

Phiên âm:

Đại trượng phu, bỉnh tuệ kiếm
Bát Nhã phong hề kim cang diệm
Phi đản năng thôi ngoại đạo tâm
Tảo tằng lạc khước thiên ma đảm

Dịch nghĩa:

Chuôi kiếm tuệ, đại trượng phu nắm lấy
Bát nhã gươm, lóe sáng ánh kim cang
Không những xua, sàm sở của “đạo ngoài”
Làm vỡ mật, bọn thiên ma nhếu nháo

TRỰC CHỈ

Tôn chỉ của đạo Phật, có TUỆ là có tất cả. Quả VÔ THƯỢNG BỒ ĐỀ là đỉng cao tột của TUỆ. Quả VÔ THƯỢNG NIẾT BÀN là diệu dụng của TUỆ. Trong tam vô lậu học, GIỚI, ĐỊNH là hạt, là cây, là cành, là lá mà TUỆ là hoa, là trái. Tu GIỚI, tu ĐỊNH cốt để có được TUỆ GIÁC là tu đúng chánh pháp.

Gọi là GIỮ GIỚI, gọi là TỌA THIỀN tốn công, khổ luyện, dù phải trải qua mấy mươi năm, mà không sanh TRÍ TUỆ, không có khả năng nhận thức chân lý, tư duy về chân lý, đó là tu sai lầm. Nhọc mệt thân tâm, không đem lợi ích luống uổng một đời.

Nói một cách khẳng định rằng, tu hành mà không phát sanh TUỆ GIÁC thì không nên theo pháp đó nữa, vì đã sai lạc pháp tu, trồng phải một thứ cây không có hoa trái thì nên chặt bỏ nó đi.

“Đại trượng phu” là người phải nắm cho được cái chuôi “kiếm tuệ”. Phải có khả năng sử dụng “gươm” BÁT NHÃ KIM CANG để “tồi tà phụ chánh”. để đối phó ngoại đạo, thiên ma, phải làm cho chúng cỡ mật, bay hồn, khiến cho chúng “chích luân bất phản”, tấn công chúng “phiến giáp bất hoàn”. Để “sử tri Phật giáo ta mà chi hữu chủ” !

Dưới mắt của người chứng đạo, người đệ tử Phật phải bồi dưỡng trí tuệ, Đó là ý nghĩa:

DUY TUỆ THỊ NGHIỆP