Tàn tro rải trắng sông buồn bã
Còn bóng hình đen mặt dãi dầu
Ta nhìn ta bỗng xanh như gió
Từng sợi rần đau tận tóc râu!
Lắng nghe lòng chết từng giây phút
Hồn cố nhân theo sóng vỗ sầu
Khóe mắt đen xưa từng diễm lệ
Nay trong bèo bọt nắng qua cầu!
Cô bé đạp xe bồng tóc mượt
Đường xa muôn dặm rẽ về đâu?
Tay chiều ai vói về phương hẹn
Mà dắt dìu quên những bước đầu?
Tàn tro xanh bóng đời mê mải
Hoen vết chiều trên mặt hải âu
Lẽ đâu giờ chỉ còn chim khóc
Người: dấu tàn tro lạnh bể dâu?
Phương Triều thi sĩ