Sinh từ đâu đến chết về đâu?
Câu hỏi nhân sinh mãi nhức đầu
Cho đến một hôm bừng tỉnh mộng
Bên trời vằng vặc ánh trăng thâu.
Lạc mất quê xưa luống khổ sầu
Con đường sinh tử quá dài lâu,
Thịt xương chồng chất cao hơn núi
Nước mắt đong đầy lấp biển sâu.
Về lại quê xưa mới buổi đầu
Mừng rơi nước mắt lúc gặp nhau
Nhìn Cha phứơc tuệ trang nghiêm quá,
Con tủi thân con lắm dãi dầu.
Phước nghèo lam lũ cảnh bể dâu
Tuệ nghèo phiền não mãi trồng sâu
Bao giờ giống được Cha mình nhỉ?
San sẻ cho đời hết khổ đau.
Phật ở trong tâm chớ vọng cầu
Làm con phứơc tuệ phải trồng sâu
Nguyện đem Chánh Pháp ra báo hiếu
Tự tại qua ngày trứơc bể dâu.
Không từ đâu đến chẳng về đâu
Sen trong biển lửa đượm thêm mầu
Đến đi đi đến tùy duyên có
Không hai trong thực tại nhiệm mầu.
Thích Minh Quang