NGƯỜI VỀ TÌM DẤU CHÂN XƯA – Thơ Tuệ Minh

Lời nói đầu

Thơ, tự thân chẳng bao giờ muốn lý luận, bởi nó chỉ toát ra bằng sự cảm xúc sâu xa của tâm hồn, đôi khi là viên ngọc, có lúc là một hạt sương, một chiếc lá bay, một làn mây, một hạt cát, một dòng nước trong xanh mang theo cả tiếng chim hay những âm thanh kỳ ảo, diệu vợi v.v… Cũng có lúc là một sự quặn thắt của một đắng chát, lại có lúc thật ý vị mặn mà, có khi ngọt lịm, vì chính nó đã hít thở và chung đụng với sự sống thật của con người chưa thoát ngoài định luật vô thường … Rồi có lúc nó buông xả nhẹ nhàng đến không còn gì, nên lắm lúc tự nó bay bổng sâu hút, mất cả không gian và thời gian. Nói cho trọn vẹn thì thơ là một sự giao cảm giữa thiên nhiên và sự sống.

Để tri âm mối giao cảm ấy, mỗi dòng thơ trong tập Người Về Tìm Dấu Chân Xưa này cũng đã được trình tự ghi lại theo sự cảm xúc nào đó để cúng hiến đến quý bạn đọc.

Xin chân thành cảm niệm sâu xa đối với tất cả quý vị đã, cũng như chưa đồng cảm với tác giả vậy. Đặc biệt, xin tri ân tất cả các thân hữu, ân nhân đã giúp đỡ, ủng hộ, và khuyến khích để tác phẩm Người Về Tìm Dấu Chân Xưa đủ duyên chào đời.

Cẩn bút, Jan 22, 2007

Hoa Điệp

 

Chùm hoa điệp
mong manh màu hồng nhạt
Như tơ trời
vẻ man dại mênh mông
Lúc mây tan,
để lộ khoảng trời không
Bên hồ ngọc,
điệp vươn cành tươi mát

Tợ hoa phượng,
điệp đôi khi bàng bạc
Vẫn trải màu giữa cuối hạ,
nắng vương
Điệp nở hoa thêm duyên dáng cho vườn
Không sặc sở,
chỉ phấn hương
dung dị

Dáng cao thon, tỏa ra chiều sang quí
Nghĩa của điệp mang ý vị an vui
Bức thông điệp gởi đi cho mọi người
Sống an lạc, chết rồi cùng an lạc

 

Người về tìm dấu chân xưa

Gót lãng quên giữa nẻo đường vô định
Người về đâu khi giá lạnh hoang vu!
Chợt nhận ra như dấu vết chân trâu
Bước dọ dẫm từng bước đầu đi tới

Gót chân xưa, bước đường xa vời vợi
Đạp chông gai, vấp đá cuội vẫn đi
Dưới mưa sa, trong bảo tố dầm dề
Người vững bước, vẫn chưa hề lay chuyển

Bóng trâu xưa, ngày kia thấp thoáng hiện
Rồi ẩn tàng trong khắc niệm trôi qua
Thả dây thừng, người xỏ mũi trâu già
Lúc vung vẩy, khi lân la kề cận

Núi lạ núi, sông lạ sông, địa chấn
Bước như bay, bước lẩn thẩn ven trời
Dừng một niệm, vàn ý tưởng rụng rơi
Giữa trăng khuya trâu với người thuần thục

Bình minh lên, nắng tươi màu hàng trúc
Vẫn trời cao vẫn chất ngất trời cao
Vẫn núi xanh, vẫn sông nước dạt dào
Chim dậy hót bên mai đào trúc biếc

Cưỡi trâu về giữa hương trời thâm thiết
Giữa đồng xanh, mây quyện với phấn thông
Nghe trúc lay bên dạng ánh trời hồng
Hoa xuân ngát và vạn xuân tươi mát ….

Dã Tràng

Một buổi chiều biển xanh trời nắng nhạt
Chú dã tràng mê xe cát mãi xe
Gió thoảng nhẹ cuối xuân đợi chớm hè
Từng lượn sóng trải loang, xòe trên cát

Chú dã tràng cố vốc lên từng hạt
Như bọt nước, khi sóng bạc vỡ tan
Dã tràng xe, quên nốt cả thời gian
Vùi thân xác trong ngày tàn cuối hạ

Khoảng không gian, khoảng thu tàn nghiệt ngã
Rồi đến đông, xuân-hạ tiếp thu-đông
Mười thanh kiếm dã tràng đã cố công
Lúc tàn hơi vẫn tay không cát phẳng

Vẫn còn đây, vẫn bầu trời yên ắng
Vẫn giao mùa với lúc nắng, lúc mưa
Công dã tràng trên bãi cát mùa xưa
Về đâu nhỉ? chiều gió đưa mây lãng

 

Đừng níu kéo

 

Hãy cho đi
và hãy đừng mong được
Những gì không
những gì có trên đời
Đứng trên sông
nhìn xuyên vào lòng nước
Nước mênh mông
rồi có lúc cạn vơi

Thế đấy bạn
bạn và tôi cũng thế
Vẫn cạn đầy
trong trôi nổi
bể dâu
Có bao giờ
ta nhìn suốt chiều sâu
Nước chảy đi thật nhiệm mầu không nhỉ?
Dùng mắt trí
để nhìn xa vạn lý
Dùng tâm từ
để cảm thấu tâm tư
Rồi sẽ thấy
chẳng có thật
chẳng hư
Mọi lý giải vẫn chỉ là tương đối

Cả thiên hà vẫn chưa hề ly bội
Chính là ta trong hạt cát trần sa
Và cũng là trong biển nước bao la
Cứ tuôn chảy, chảy hòa vào vô thức

 

Tịch diệu

 

Ta cố nắm chiều cao giữa trời rộng
Khi vô tình ôm lấy khoảng không gian
Vạt áo thưa vẫn chải gió đêm trường
Chỉ đọng lại một màn sương ảo ảnh

Ta đứng đó trong không gian buốt lạnh
Trong ngàn sương của tĩnh mịch im hơi
Trong thiết tha, trong sinh tử cuộc đời
Thành chấn động không lời lên vang dội

Khoảng lân hư ta làm vòng tay nối
Muốn dài ra đến thế giới ba ngàn
Nhưng vòng tay mang ý tưởng khô khan
Đã lịm tắt vào cung đàn tê dại

Chiếc thơ ngây ta cố tình giữ lại
Để buồng tim, lá phổi mãi thơ ngây
Biết cuộc đời vấp ngã đã đong đầy
Ta vẫn muốn một vòng tay trống trải

Ta bước đi không chùn chân sợ hãi
Đến làn hơi, đến vạt nắng mờ phai
Ở khoảng không in đậm dấu gót hài
Thành âm hưởng của chiều dài vô tận

Để nhịp tim là độ rung địa chấn
Tâm hồn là hương phấn của loài hoa
Và mắt thơ là ánh sáng trăng ngà
Từng hơi thở là sát na biến dị

Mỗi âm thanh là một viên ngọc quí
Vì chẳng còn nguyên lý để lường cân
Không sát na, không hơi thở hư lân
Không tất cả vì chưa từng, chưa có

Khoảng không kia và đôi tay còn đó
Ta rớt vào trong lặng lẽ vô ngôn
Rớt sâu vào trong tịch diệu càn khôn
Đồng hòa nhịp một tâm hồn đại thể

 

Trái hồn nhiên

 

Dòng sông xanh đôi bời hoa phượng đỏ
Nắng trưa hè, con đò nhỏ lửng lơ
Dưới rặng cây vang tiếng hát trẻ thơ
Khung cảnh đó bây giờ còn sống động

Tuổi học trò đã uống đầy thơ mộng
Uống sương mơ cho sức sống long lanh
Lại nhẹ nhàng như bụi phấn thông xanh
Thơm và dịu, thêm trong lành ý sống

Và mỗi chiều hương tình theo gió lộng
Mang an vui trải rộng đến muôn nơi
Vẫn còn đây, son trẻ tuổi thơ ơi
Tóc gần bạc nhưng hồn tôi vẫn trẻ

Còn trong tôi dù trái tim nhỏ bé
Chứa yêu thương không ngần mé, vô biên
Chứa trong tim cả vũ trụ chân nguyên
Con tim ấy, tim hồn nhiên thơ mộng

 

Vỗ bóng thời gian

Đôi tay vuốt chỉ cuộn thời gian
Nối tóc gò lưng tạo nức thang
Chắn núi, bè sông, cừ vũ bão
Sương giăng mạng nhện vỗ tình tang

Sợi vắt đầu xuân, sợi vắt thu
Chia đôi hai sợi nối sương mù
Cuộn trong ốc đảo quên ngày tháng
Khuyết mặt chùng không, khúc nhạc ru

Thả nốt thời gian xả cụm đời
Từng lời từng tiếng thả buông lơi
Giữa tuần đầy đặn, hạ tuần khuyết
Muôn kiếp vòng trăng đã thế rồi

Buông phút, buông giây, sống thảnh thơi
Bỏ dòng tâm tưởng, bỏ con người
Trung tuần cũng thế, hạ cũng thế
Thể tánh chân như mãi rạng ngời

 

Minh triết sống

 

Thuở thiếu thời tôi thường ngồi đếm cát
Suốt canh giờ cũng cát bụi thế thôi
Mẹ bảo tôi, sao con quá nghịch đời
Tôi thưa mẹ, mẹ ơi! đời đã nghịch

Này con ạ! đừng thốt lời diễn thích
Thiên hạ cười triết lý khích của con
Mẹ mong con giữ đạo nghĩa cho tròn
Mới xứng đáng là người con của mẹ

Mai, ví dầu lắm chuyện đời xâu xé
Sống làm trai, giữ đúng lẽ trung can
Sống làm trai, phải ý chí hiên ngang
Nhớ lánh xa những đúm đàn dua nịnh

Cùng lánh xa những tham tàn bất chính
Thì lấy gì con bảo nghịch đời đâu?
Lời mẹ dạy con phải nhớ khắc sâu
Triết lý sống: chớ tìm cầu, không dễ!

Mai lớn khôn con gặp nhiều dâu bể
Khi đối đầu với những kẻ bất lương
Con phải nhớ phải trải rộng lòng thương
Giúp cho họ một con đường hướng thiện

Giúp cho họ một con đường để tiến
Là triết lý hùng biện đấy con ơi
Ấy là mang hạnh phúc đến cho đời
Là minh triết giúp cho người bớt khổ

Gắng nghĩ sâu, chớ ngông cuồng quá độ
Chớ yếu hèn, hãy năng nỗ làm trai
Trong khốn khó con chớ bước hàng hai
Lưng đứng thẳng, chớ cong người mà nhục

Được như thế nghĩa là đời hạnh phúc
Được người thương kẻ kính, lúc vào ra
Đấy cũng là một đạo lý vị tha
Là minh triết của ông cha di dưỡng!

 

Nước

 

Ta múc nước, nước nhìn chăm ta mãi
Nước thơ ngây, nước non dại không già
Nước ôm trăng khi đụng vỡ khóc òa
Cũng là nước giữa bao la sông biển

Nước không phân lành-nhơ hay hiền-hiểm
Khi uống vào nước vẫn mát như nhau
Nước tẩy đi những chất liệu khổ đau
Sống nhờ nước, sang giàu đều cần nước

Nước vốn dĩ không sau cũng không trước
Nên không buồn không hạnh phúc, đau thương
Nước cho mưa, nước tưới khắp muôn phương
Từ sông núi đến biển nguồn đất đá

Nước vẫn quen không lấy gì xa lạ
Đến nơi nào nước cũng đã dung hòa
Suối, ao, hồ chất nước lại ngọt ra
Vào biển cả nước sẽ là vị mặn

Khi mưa xuống nước không hề đo đắn
Nên xứ nào cũng hòa nhịp đều nhanh
Sóng gió yên nước lắng dịu trong xanh
Thể chất nước vốn hiền lành trong sáng