Người lữ khách cô đơn trên đất lạ
Nỗi u hòai thương nhớ bóng quê xưa,
Niềm nhớ nhung tha thiết mấy cho vừa
Thân lữ thứ sầu trong hồn mộng mị.
Rồi những khi thu tàn đông trở lại,
Nơi xứ người mong qúa một tình thương,
Một ủi an một câu nói bình thường,
Sao vắng lặng đời âm thầm trôi dạt.
Người chợt thấy hư vô vào cát bụi
Kiếp luân hồi gánh nặng mỏi đôi vai
Cho đến khi khô héo trọn hình hài
Ngơ ngác hỏi: “ Ta là ai vậy nhỉ?”
Đời như mộng khi đi vào vô thỉ
Khúc diệt sinh tuôn chảy tự bao đời
Ánh đạo vàng trong cùng cả anh, tôi
Sao không thấy cho lòng thêm hoang vắng!
Người lữ khách thấy lòng xao xuyến lắm
Tỉnh mộng ra chợt thấy một mùi hương,
Mùi ngọc lan mùi của đóa Vô Thường
Ôi kiếp sống ! Ta cúi đầu ngấn lệ.
Thiên Xứng