Ngắt ngọn rau chừng động giấc sương
Trần vai nghĩa địa góc trăng buồn
Thịt da người giữa cơn bèo bọt
Cổng nứa, rào tre tuổi lớn khôn!
Cỏ mọc vô tâm, hồn hóa dại
Đại bàng rụng cánh chết trên non
Nửa đêm ngựa hí đời sương tuyết
Mà trút tàn hơi vệt đá mòn!
Bia mộ rùng mình đêm động thổ
Trẻ già lam lũ đứng lang thang
Hắt hiu xanh một mùa đom đóm
Bay chập chờn theo lối dở dang . . .
Đàn ông tóc mọc dài như chổi
Con nít mười hai đã rụng răng
Miếng nhai cắn rợn mùi rêu đá
Còn trợn trừng đau miếng nhục nhằn! . . .
Thi sĩ Phương Triều