Mộng đời như những cuộc tỉnh say
Hạ đến thu sang một nhíu mày
Đông tàn cho nắng Xuân ấm áp
Tóc đã phai màu ai có hay?
Thỏang đến thỏang đi bạn nghĩ gì
Diệt sinh sinh diệt đó là chi
Em ơi dừng lại phù du đó
Tỉnh thức quay về chớ vội đi.
Và như ngày tháng chợt qua mau
Tóc đó thôi xanh đã nhuốm màu
Tay không ôm cả trời sinh diệt
Vẫn đỏ trong hồn những nỗi đau.
Rồi như tỉnh ngộ hết cơn say
Thóang thấy trong tâm bóng Phật đài
Mỉm cười cho kiếp nhân sinh ấy
Thức ngộ quay về ai hỡi ai!
Thiên Xứng