Những bóng đè trên vùng cổ tích
Bà tiên thoát nạn đã im lời
Lụa là cơm áo đời thêu dệt
Bỗng hiện nguyên hình một tả tơi!
Những lần giông bão từ đâu tới
Lại phá tan tành những thắm tươi
Những miệng đói lòng sôi nước bọt
Mùa Đông rét lạnh khỏa thân chơi!
Vạn chết không thành riêng một nhớ
Ngàn quên bờ bụi lấp xương người
Cõi sanh linh bỗng như tàn phế
Bao bước về không đi tới nơi!
Chỉ trăng thì vẫn là trăng cũ
Riêng mặt người ta khác mặt người! . . .
Phương Triều thi sĩ