Người lữ khách năm xưa về chốn cũ
Nét phong trần buông phủ mái tóc xanh
Dấu thời gian nghiệt ngã đã in hằn
Trên khóe mắt, trên đôi môi tàn tạ.
Người nhìn thấy bao hoang vu xa lạ,
Quê hương này xa cách mấy mươi năm
Những đổi thay như con tạo xoay vần
Hình bóng cũ nghe bây giờ hư ảo.
Người đi mãi nhưng tâm tư thầm bảo
Khách năm nào mong níu lại thời gian,
Qua bao năm rồi cũng phải phai tàn
Trong sự sống đã có mầm sinh diệt.
Người ngồi xuống bên giòng sông tiễn biệt
Ở nơi này bóng dáng tuổi xuân qua.
Ở nơi đây bao luyến ái mặn mà,
Sông trôi mãi đưa người đi viễn xứ.
Người chợt nhớ tha hương sầu lữ thứ
Nhưng quê nhà nay sao vẫn cô đơn!
Bao suy tư khắc khỏai cả tâm hồn
Trong im vắng, dòng sông đang thổn thức!
Người ngồi đó với bao niềm ray rứt
Ôi kiếp người vắng lặng buổi hòang hôn
Như chiêm bao như giấc mộng u buồn
Người ngồi đó rong rêu cho một kiếp.
Thiên Xứng