Chuyện Bình Thường – Thích Chân Tính

chuyện bình thường - thích chân tính

Giới Sát

Sau buổi thuyết pháp của giảng sư, một cô Phật tử đứng dậy nêu thắc mắc:

Kính bạch Đại Đức, vừa qua con nghe Đại Đức giảng về giới sát mà con khổ tâm vô cùng.

Giảng sư hỏi:
-Có điều gì thắc mắc thì cô cứ nêu.

-Bạch Đại Đức, cái giường của mẹ con nằm ngủ có rất nhiều rệp,
chúng cắn mẹ con đến phát sinh bệnh tật. Bây giờ con phải biết làm sao với lũ rệp đó?

Giảng sư hỏi:
-Mạng sống của mẹ cô quý hay con rệp quý?

-Dạ, dĩ nhiên mạng sống của mẹ con phải quý hơn.

-Vậy thì hãy bắt những con rệp ấy quẳng chúng đi.

Cô trợn mắt nhìn vị giảng sư:

-Nếu thế chúng sẽ chết và như vậy con sẽ phạm vào giới sát.

Vị giảng sư đáp:

-Vậy thì cô để cho những con rệp ấy sống, để cho mẹ cô chết.

***
Đúng Sai

Thầy Thiện Phước đi nghe thuyết kinh Kim Cang Bát Nhã. Sau khi về chùa, thầy trở nên hoang mang trong việc hành trì tu tập. Nếu có chấp tác thì chỉ là miễn cưỡng chứ không còn nhiệt tâm như trước. Để giải tỏa thắc mắc của mình, thầy đến bạch với sư phụ.

Kính bạch thầy, theo lời vị giảng sư dạy thì việc tụng kinh, lễ bái, ngồi thiền chỉ là hình thức chứ chưa phải là tu. Vậy xin thầy chỉ cho con được rõ đúng hay sai.

Sư phụ đáp:

-Cũng đúng mà cũng sai.

-Thưa thầy con chưa hiểu.

-Ở vào hoàn cảnh địa vị giảng sư là đúng. Ở vào hoàn cảnh địa vị của con là sai.

Đệ tử vẫn chưa hiểu rõ lời dạy.

Một thời gian sau, thầy Thiện Phước được sư phụ cử đi trụ trì một ngôi chùa và hướng dẫn đồ chúng. Đến lúc này thầy mới nhận ra được lời dạy của sư phụ thật là đúng.

***
Thương Ghét Bất Đồng

Hòa thượng Ngộ Đạo là một vị chân tu khả kính, đệ tử xuất gia và tại gia có đến hơn vạn người. Cuộc đời của ngài ngoài việc tu hành nghiêm trì giới luật và giáo hóa đồ chúng ra còn làm rất nhiều việc từ thiện khác. Nói chung cả cuộc đời ngài tận tụy vì sự nghiệp hoằng pháp lợi sinh.

Một hôm ngài an nhiên thị tịch. Tin này nhanh chóng được truyền khẩu đến tai các đệ tử của ngài. Có người đã vui mừng thốt lên:

-Thế là thoát nợ.

Cũng có những vị thương tiếc than thở:

-Ôi! Một ngôi sao sáng vừa lịm tắt.

***
Không Ăn Lộc Chuột

Một hôm chú tiểu đem chuối dâng lên cúng dường thầy. Thầy hỏi:

-Chuối ở đâu vậy con?

-Dạ bạch thầy, chuối này con lấy ở bàn thờ cửu huyền.

-Ấy từ nay con không được lấy thức ăn cúng vong dâng cúng quý thầy nghe chưa.

Chú tiểu dạ nhưng thắc mắc hỏi lại:

-Bạch thầy, tại sao không được? Con thấy nải chuối này Phật tử cúng ngon quá nên con mới dâng cúng thầy.

-Vì quý thầy độ cho vong linh nên không ăn thừa lộc của vong.

Một hôm chú tiểu thấy quả chuối để trên bàn bị chuột ăn hết một phần định quăng bỏ. Thầy thấy vậy vội ngăn:

-Con không nên phung phí thực phẩm như vậy. Hãy cắt bỏ phần chuột ăn đi, phần còn lại mình ăn cũng được, có chết chóc gì đâu mà sợ.

Chú tiểu thưa:
-Bạch thầy con không sợ chết mà sợ ăn lộc chuột không độ được chuột thôi ạ.

Thầy!?!
***

Làm Con Mới Đúng

Một bà vãi đến bạch với thầy trụ trì:

-Kính bạch thầy, chú tiểu Lam không chịu làm công việc phụ giúp con.

Thầy nhỏ nhẹ:

-Thôi, mình lớn tuổi rồi ráng hy sinh làm để cho giới trẻ có thời gian tu học. Mai này chú ấy tu được thì phước của vãi rất lớn.

-Dạ bạch thầy, rủi chú ấy không tu được thì sao?

-Thì kiếp sau chú làm mẹ của vãi.

Bà trợn mắt:
-Trời đất! Vậy tội gì con phải hầu chú để rồi kiếp sau chú ấy lại làm mẹ mình.

-Vậy vãi muốn chú ấy làm con hả?

-Mô Phật! Làm con mới đúng chứ. Ngu sao chịu chú làm mẹ.

-Vậy thì vãi lại phải hầu nó tiếp nữa à?

Bà vãi !?!
***

Khỏi Mất Phần

Theo quy định tại nghĩa trang chùa Vân Thê, những Phật tử khi mất được an táng theo thứ tự, chết trước chôn trước, chết sau chôn sau, không ai được giành phần trước. Một hôm có các Phật tứ đến thưa với thấy quản lý nghĩa trang:

Bạch thầy chúng con đi chùa đã lâu, chỉ mong sau này mất được an táng tại đất chùa. Vừa rồi chúng con ra thăm nghĩa trang thấy mộ phần quá nhiều, đất sắp hết, không biết sau này tới lượt chúng con sẽ yên nghỉ nơi đâu?

Thầy hỏi lại:

-Quý vị sợ mất quyền lợi phải không?

-Mô Phật, phải.

-Vậy thì quý vị tranh thủ chết sớm để khỏi mất phần.

-!?!
***

Không Cầu Phật Ngoài

Hôm nay là buổi giảng pháp của Pháp sư Thông Minh. Trước khi giảng Pháp sư nói:

-Xin mời quý Phật tử chắp tay cùng chúng tôi niệm Phật cầu gia bị. Sau khi niệm danh hiệu Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật ba lần xong, thầy mời đại chúng an tọa.

Trong buổi nói pháp hôm nay. Pháp sư Thông Minh giảng về đề tài tự lực. Ngài nhấn mạnh tinh thần tự giác tự lực của người tu Phật học Phật. Đại ý khuyên Phật tử không nên cầu Phật bên ngoài.

Kết thúc bài giảng, vị Pháp sư nói:

-Trước khi hồi hướng và chấm dứt buổi nói pháp hôm nay, tôi xin thành tâm cầu nguyện Tam bảo gia hộ cho toàn thể quý Phật tử thân tâm thường lạc, vạn sự cát tường như ý.

Thính chúng!?!
***

Tha Lực Là Yếu Hèn

Một vị Pháp sư học rất giỏi và thuyết pháp rất hay được nhiều người ái mộ. Do học nhiều nên sư bị cận thị nặng phải đeo kính thường xuyên.

Một hôm sư thuyết pháp về đề tài tự lực và tha lực. Trước khi kết thúc, sư nói:

Người tu học mà nhờ tha lực là yếu hèn.

Sau đó sư hỏi tiếp:

-Có ai thắc mắc điều chi cứ hỏi.

Trong giảng đường có một vị sư đứng lên hỏi.

-Thưa thầy, tại sao thầy đeo mắt kiếng?

-Tôi bị cận nặng.

-Đeo mắt kiếng là tự lực hay tha lực?

Vị pháp sư không trả lời.
***

Luyến Ái Ràng Buộc

Diệu Hòa là một Phật tử thuần thành của chùa Liên Hoa. Bà rất có tín tâm đối với Tam bảo và chuyên tu pháp môn Tịnh độ. Bà thường qua chùa tụng kinh niệm Phật, chí thành tha thiết nguyện một đời vãng sinh Tây phương Cực lạc, thoát khỏi luân hồi sinh tử. Một hôm bà đến bạch với thầy trụ trì chùa Liên Hoa.

Kính bạch thầy, con đi chùa này đã hơn 30 năm rồi, con rất mến chùa, mến cảnh và kính quý thầy. Nay tuổi con đã lớn, gần đất xa trời, con có một ước mong nho nhỏ xin thầy từ bi hứa khả cho.

Thầy đáp:

-A Di Đà Phật, bà có việc gì thì cứ nói.

-Kính bạch thầy, con mong ước sau khi qua đời, xin thầy cho con được nghỉ tại nghĩa trang chùa, để hằng ngày con được gần gũi quý thầy nghe kinh thính pháp.

Thầy hỏi:

-Vậy bà không về Tây phương Cực lạc sao?

Bà!?!

Trích trong “Chuyện Bình Thường” Sep 24, 2006