Hoa sen búp con dâng lên một nhánh
Hoa vô thường con để lại trong tâm
Đời bỗng dưng rực rỡ những bao lần
Khi con biết đưa tâm vào cõi tịnh
Ngày tháng trước khi lòng còn chưa định
Bao đau buồn bối rối trái tim non
Những bất an khắc khỏai đã bào mòn
Thân và xác trên con đường vô vọng.
Con đã thấy cảnh đời bao u tịch
Hợp rồi tan như sóng vỗ đại dương,
Như sao hôm chợt tắt giữa đêm trường,
Như lá rụng bao nhiêu lần về cội.
Con đã thấy biết bao lần chờ đợi,
Bao ngậm ngùi bóng dáng sắc xuân qua,
Bao trẻ thơ lẫn cả những người già
Trong sinh diệt, chia ly lòng quặn thắt.
Có những lúc lệ trào hoen khóe mắt
Tìm gì đây? Ta thương nhớ gì đây?
Ao ảnh kia tuôn chảy lúc vơi đầy
Xong một kiếp, phù du như bọt nước!
Rồi từng bước, con đi lần từng bước,
Ngõ thiền môn siêu thoát chốn hương trần
Nẽo đi về thanh thản tiếng chuông ngân
Lòng vẳng lặng, tâm con giờ vẳng lặng.
Hoa sen búp con dâng lên một nhánh . . .
Kính tặng bài thơ này cho những ai đang tu tập pháp môn thiền định.
Thiên Xứng