Anh rót chất đen nóng
Vào tách,
Rồi bỏ chút sữa
Thêm một miếng đường
Vào tách cà phê sữa đó.
Với chiếc thìa nhỏ trong tay,
Anh hòa tan trộn lẫn
Chất lỏng,
Màu ngà đục ngọt quen tên.
Anh nâng tách lên môi
Và nghe từng giọt ngậm ngùi
Thấm qua đầu lưỡi.
Anh đã uống xong một mình
Tách cà phê sữa.
Im lặng, đặt nhẹ xuống bàn
Không nói với tôi một lời.
Anh đốt điếu thuốc mơ màng,
Nhả từng vòng khói tròn mờ ảo,
Dụi tàn nóng bỏng, anh đứng lên
Chẳng nhìn tôi, chẳng nói được một câu nào.
Đội nón lên đầu, aó khoác hờ vai,
Anh lặng lẽ bước ra đi.
Trời ngoài kia đang mưa,
Mưa thật nhiều,
Mưa thật buồn, thật lạnh.
Tôi vẫn ngồi ngồi yên bất động
Gục đầu vào nỗi đau xé lòng mình
Và chợt bật khóc,
Như chưa từng được khóc.
TN Minh Tâm