Năm 623 trước công nguyên, tại thành Ca Tỳ La Vệ có một vị Thái Tử dám từ bỏ cung vàng điện ngọc, vợ đẹp con ngoan, để xuất gia tìm đạo giải thoát, cứu khổ muôn loài. Đó chính là Đấng Từ Phụ Phật Thích Ca Mâu Ni.
Là những người con Phật không ai lại có thể quên được ngày mùng 8 tháng 2 âm lịch là ngày xuất gia của Đấng Giác ngộ. Thế là cứ vào ngày này hằng năm, Phật tử ở khắp mọi nơi trên thế giới lại thành tâm làm lễ kỷ niệm ngày xuất gia của Đức Từ Phụ.
Ngày lễ kỷ niệm Phật xuất gia là ngày kỷ niệm sự hy sinh cao cả nhất, vĩ đại nhất, có một không hai trong lịch sử loài người.
Thật vậy, là một Thái tử đã yên bề gia thất với vợ đẹp con ngoan, sẽ kế tục vua cha để trị vì thiên hạ, một cuộc sống mà người đời có nằm mơ cũng không thấy được, quá đầy đủ, quá tuyệt vời, nhưng Thái Tử vẫn thấy lòng mình nặng trĩu bao nỗi băn khoăn, thắc mắc. Ngài thấy cảnh đời Ngài đang sống đây không phải là hạnh phúc chân thật, mà là mê muội. Vì tình thương bao la vô bờ bến đối với nhân loại đang đau khổ bất hạnh, Ngài quyết định ra đi để tìm một lối thoát, một cuộc sống chân thật, có ý nghĩa và cao đẹp hơn. Ngài đã ra đi với thân thế của một vị thái tử sắp nối ngôi vua, ở tuổi đời thơ mộng nhất, ngọt ngào nhất với vợ đẹp con xinh… Đó chính là hy sinh cao cả mà mọi người trên thế gian này không ai có thể làm được.
Một niềm tin vĩ đại mà Đức Phật đã cho tất cả chúng sanh là: “Tất cả chúng sanh đều có thể thành Phật”. Đức Phật đã khai thị cho loài người biết rằng: “Bất cứ một người nào, với sự nỗ lực của bản thân, đều có thể vươn lên tới đỉnh cao nhất của giác ngộ và giải thoát, như chính Đức Phật vậy”.
Mục Lục
Nguyên nhân khiến đức Phật xuất gia tầm đạo:
Thái tử thấy bốn cảnh: Già, bệnh, chết và vị Tu Sĩ ở bốn cửa thành sau những lần đi dạo:
- Cửa thành phía Đông: Gặp một người già
- Cửa thành phía Nam: Gặp một người bệnh
- Cửa thành phía Tây: Gặp một người chết
- Cửa thành phía Bắc: Gặp một vị Tu sĩ, Ngài quyết định rời bỏ ngôi báu, cung điện, vợ con…, để lên đường tầm đạo.
Sự xuất gia của đức Phật diễn ra như sau :
-Vào lúc nửa đêm, Thái tử vào phòng từ giã vợ đẹp con ngoan.
-Ngài cùng Xa Nặc hướng về phía Đông vượt thành xuất gia.
– Vượt dòng sông A-Nô-Ma, Ngài tự cạo bỏ râu tóc và khoác áo Sa môn.
– Ngài xuất gia vào ngày mùng 8 tháng 2 âm lịch. (Theo kinh điển Đại Thừa)
– Phật đản sinh ngày 8 tháng 4 (Trước Chúa giáng sinh 624 năm. Nếu tính theo năm Phật nhập diệp thì trước Chúa giánh sinh 544 năm)
– 19 tuổi xuất gia, nhằm ngày 8 tháng 2
– 5 năm tầm học các đạo
– 6 năm tu khổ hạnh
– 49 ngày nhập định
– 30 tuổi thành đạo, nhằm ngày mùng 8 tháng Chạp
– 49 năm thuyết pháp độ đời
– 80 tuổi nhập Niết Bàn, nhằm ngày Rằm tháng 2 .
SỰ RA ĐI VĨ ĐẠI (Kể chuyện cuộc đời Đức Phật)
Cung điện mùa mưa tại Hoàng cung ngập tràn trong ánh sáng, cả kinh thành Ca Tỳ La Vệ sống trong niềm vui hân hoan khi Công nương Da Du Đà La hạ sinh Hoàng tôn La Hầu La…
Đêm đó, Thái tử Tất Đạt Đa lặng lẽ bước vào phòng nhìn Công nương và con trai đang ngủ say lần cuối rồi mang theo một túi vải, quay ra đi về phía chuồng ngựa.
– Sa Nặc, hãy thắng con ngựa Kiền Trắc và ngươi cũng lấy một con ngựa đi với Ta.
Sa Nặc nói trong mơ màng:
– Trời tối nhân gian mờ mịt lắm
Giờ này Thái tử định đi đâu?
– Chính vì trời tối nên Ta phải
Đi để tìm ra ánh nhiệm màu.
Hai người cưỡi ngựa ra cổng thành, chợt có tiếng Ma vương vang lên:
– Này Thái tử Tất Đạt Đa, chỉ 7 ngày nữa Ngài sẽ được tôn lên làm Vua của Shakya và 30 ngày nữa Ngài sẽ được tôn lên làm chuyển luân Thánh Vương – Vua của các vị Vua. Ngài đừng đi, hãy ở lại.
Thái tử trả lời dứt khoát:
– Ta biết, nhưng ta không màng, ngươi đừng ngăn cản Ta.
Thái tử và Sa Nặc phi ngựa như bay trong đêm, bỏ lại phía sau tất cả. Băng qua dòng sông Anoma nước chảy cuồn cuộn. Sau khi lên bờ, đến một gốc cây nơi bãi đất trống, Thái tử xuống ngựa, bỏ túi đồ xuống, bỏ Vương miện, xõa tóc ra và cầm dao lên cắt tóc…
Trong giây phút thiêng liêng ấy, Sa Nặc bàng hoàng không nói lên lời, muốn ngăn Thái tử nhưng không dám vì lòng kính thương Thái tử là vô tận. Sa Nặc chỉ biết đứng nhìn từng lọn tóc của Thái tử rơi xuống mà nước mắt rơi theo… Từng lọn tóc của Thái tử cứ trôi theo dòng nước.
Sau khi cắt tóc xong, Thái tử cởi bộ đồ vương giả và tháo hết trang sức, rồi đắp lên mình tấm Y cũ màu nâu sẫm.
Sa Nặc khóc, con ngựa Kiền Trắc cũng khóc…
– Này Sa Nặc, Ngươi hãy mang túi đồ nhất là lệnh bài tối mật này về đưa cho Công nương. Ta từ đây xuất gia làm Sa môn tu hành, ngươi nhắn với mọi người, nếu yêu thương Ta thì không được ngăn cản chí nguyện của Ta.
Sa Nặc quỳ xuống lạy Thái tử rồi dắt hai con ngựa băng qua sông quay về. Con ngựa Kiền Trắc cứ ngoái lại nhìn Thái tử, không muốn quay về.
Vị Sa môn trẻ quay lưng đi tiếp về phía Nam. Bóng Người oai vệ dần khuất sâu trong rừng…
****************************************************************
Chúng con cúi lạy ngày thiêng liêng nơi dòng sông Anoma, ngày mà Đức Phật đã từ bỏ thân phận cao quý của mình trở thành một vị Sa môn bình dị, sống không nhà với lý tưởng đi tìm con đường giải thoát cho tất cả chúng sinh đang rực cháy trong tim. Nhờ có sự ra đi vĩ đại ấy mà ngày hôm nay chúng sinh được sống trong tình thương vô tận của Phật, chúng sinh có giáo Pháp cao siêu vi diệu để cùng nhau nương tựa và thực hành. Và chúng con biết kính ngưỡng các vị Thánh Tăng A La Hán đệ tử của Người để chúng con có động lực, phước lành bước đi trên con đường tu học còn vô vàn gian nan phía trước.
Xin Phật gia hộ cho ai ai cũng đủ duyên lành được trở thành người xuất gia tu hành chân chính, là bậc Thầy mô phạm giữa cuộc đời để gìn giữ đến muôn đời sau nguồn đạo lý thiêng liêng bất tận mà Người đã dùng biết bao máu xương trong vô lượng kiếp mới tìm ra được.
Thơ về KỶ NIỆM PHẬT XUẤT GIA
Nhân dịp hôm ” Hạ Điền ” lễ lớn.
Thái tử theo vua hướng ra đồng.
Mùa xuân quang cảnh tưng bừng.
Muôn dân vui vẻ tập trung cấy cày.
Nhìn quang cảnh phô bày xanh tốt
Giữa quang cảnh thanh bình an lạc
Với tâm hồn soi xét nhân gian
Đời này cảnh khổ trái ngang
Vô thường vô ngã tiềm tàng thương đau.
Đời chẳng phải đẹp màu tươi sắc
Như thoảng qua ánh mắt muôn người
Nông dân lao khổ dưới trời
Trâu bò quần quật thay người gian lao
Để đổi lấy bó rau bát gạo
Đời lắm điều tráo trở bi ai
Nhìn qua cảnh vật phơi bày
Chim muông nuốt sống bao loài trùng sâu
Ngay khi ấy kẻ vào săn bắn
Tên nỏ còn đang nhắm vô chim
Bên rừng dày đặc quanh mình
Thì loài hổ báo đang rình thợ săn….
Nhìn cảnh thương tâm chết chóc
Nạn thương tàn không lúc nghỉ ngưng.
Miếng ăn sự sống không ngừng
Gieo nhân chém giết vô cùng dã man
Ngài nhận thấy rõ ràng sáng tỏ.
Đời vốn là bể khổ bao la
Một hôm xin phép vua cha
Ra thành quanh quẩn dạo qua một vòng
Đến cửa Đông thấy người già cả
Đứng bên đường mệt lả còng lưng
Chống đi từng bước xem chừng muốn xiêu
Đến cửa Nam gặp điều trước mắt
Thấy một người bệnh tật thương đau
Nhìn người rên xiết lệ trào
Xót lòng thái tử mày chau thương tình
Ra cửa Tây lại nhìn người chết
Xác bên đường nhê nhết tanh hôi
Ruồi bu kiến đậu nặc mùi
Xác sình gớm ghiếc giữa người lại qua
Ba cảnh khổ như : già , bệnh , chết…
Cùng cảnh tình thê thiết tranh nhau
Mà Ngài được thấy không lâu
Ghi vào tâm trí hằn sâu đáy lòng
Một hôm khác ra vùng cửa Bắc.
Thấy một người dáng dấp trang nghiêm
Bên đường cất bước lặng yên
Sống đời ẩn sĩ an nhiên thanh nhàn
Ngài bước lại ôn tồn thăm hỏi.
Rằng ” tu hành là bởi lẽ chi ”
Việc này lợi lạc được gì ,?
Xin người lượng thứ từ bi đáp lời
” Rằng : mục đích của người tu tập ”
Là mong lìa trói buộc nhân gian
Diệt tan phiền não buộc ràng
Khi thành Chánh giác quyết tâm độ đời
Mấy câu nói đáp lời Thái tử
Gợi đúng điều ấp ủ lâu nay
Đúng vào hoài bão đêm ngày
Như vừa mở mắt nên Ngài ung dung
Về hoàng cung tâu cùng Thánh thượng
Xin Đức vua ban lượng hải hà
Cho Ngài được phép xuất gia
Vua Tịnh Phạn xót xa chối từ
Ngài đề nghị nếu như bốn việc
Mà Thánh Hoàng giải quyết được cho.
Thì Ngài bỏ ý đi tu
Vui lòng ở lại nhân từ trị dân…
1_ một là được sắc thân trẻ mãi.
2_ hai là thân không bịnh không đau.
3_ ba là sự chết không vào
4_ bốn là phiền não khổ đau không còn.
Bốn việc ấy vô cùng gian khó
Bởi xưa nay đã có bao giờ
Vua cha bối rối thẩn thờ
Không sao giải đáp cho vừa lòng con.
Khi biết rõ con mình nghiêm chỉnh
Nói ra lời ý định xuất trần
Đức vua tìm cách cản ngăn
Giữ cho thái tử đừng năng ra ngoài
Để trong cung cho Ngài vui thỏa
Nhưng chẳng gì khuây khỏa cho nguôi
Một khi Ngài quyết chí rồi
Trên đời không thể có người giữ chân
Giữa hoàng thành cung tần mỹ nữ
Quân lính tuần canh giữ ngoài trong
Sau cơn vui vẻ tiệc tùng
Mọi người mê mệt đã cùng ngủ say
Thái tử quyết ra ngoài cung cấm
Thoát khỏi vòng vương vấn vợ con.
Giả từ đời sống vàng son
Cùng hầu Sa – nặc đi chung ra ngoài.
Ngài mới vừa mười chín tuổi xanh.
Thầy trò phi ngựa vượt thành
Vội vàng giục giã băng mình trong đêm
Đã xa cảnh phồn vinh vương giả
Thái tử vào núi thẳm rừng sâu
Dốc lòng cầu đạo nhiệm mầu
Tìm đường giải thoát khổ đau buộc ràng
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT.