Phiên âm:
Đốn giác liễu Như Lai thiền
Lục độ vạn hạnh thể trung viên
Mộng lý minh minh hữu lục thú
Giác hậu không không vô đại thiên
Dịch nghĩa:
Thoắt chứng nhập Như Lai thiền định
Vạn hạnh tròn mà lục độ cũng châu viên
Còn mộng mơ, thấy có nẻo luân hồi
Khi tỉnh thức, cõi ta bà tìm không ra dấu vết
TRỰC CHỈ
Người tu hành, đến một lúc nào đó có thể chợt tỉnh thức và khi tỉnh thức người ta có khả năng thể nhập, đi sâu vào. Như Lai Thiền là thứ Thiền chỉ khi nào đến địa vị Như Lai mới có. Thể nhập Như Lai Thiền đối với vạn pháp không cần tu mà vạn hạnh tự nhiên đã sẵn đủ.
Thể nhập Như Lai Thiền với lục độ không cần hành mà hành một cách viên mãn rồi. Bởi vì Như Lai Thiền là thứ Thiền viên mãn và siêu viên mãn nữa.
Vậy NHƯ LAI THIỀN là THIỀN như thế nào?
Đáp: Như Lai Thiền là Thiền không cần ngồi, vì nó vượt cái cần thiết ngồi. Như Lai Thiền không cần định tâm vắng lặng, vì nó vượt ngoài cái cần thiết định tâm vắng lặng. Như Lai Thiền là thứ Thiền không cần gia công dụng ý để thiền, mà thiền trong lúc đi, đứng, nằm, ngồi và thiền ở mọi nơi chốn, ở mọi thời gian. Như Lai Thiền là kết quả, là THIỀN RỒI tất cả tám muôn bốn ngàn thứ thiền khác. . Cho nên tỉnh thức và thể nhập Như Lai Thiền thì không đức tốt, hạnh lành nào là không viên mãn.
Thành quả của Như Lai thiền được đúc kết qua các tiêu chuẩn như sau:
- Thân vô thất
- Khẩu vô thất
- Ý vô thất
- Nhất thiết thân nghiệp tùy trí tuệ hành
- Nhất thiết khẩu nghiệp tùy trí tuệ hành
- Nhất thiết ý nghiệp tùy trí tuệ hành
- Trí tuệ tri quá khứ vô ngại
- Trí tuệ tri hiện tại vô ngại
- Trí tuệ tri vị lai vô ngại
- Vô dị tưởng
- Vô bất định tâm
- Vô bất tri. Tri hỉ xả
- Dục vô giảm
- Niệm vô giảm
- Định vô giảm
- Tinh tấn vô giảm
- Giải thoát vô giảm
- Giải thoát tri kiến vô giảm
Có ngần ấy tiêu chuẩn thì những đức tốt, hạnh lành trên cõi đời này có cái thứ nào mà còn thiếu! “Lục độ vạn hạnh thể trung viên”, đối với con người “Đốn giác liễu Như Lai thiền” hẳn không phải là thứ danh ngôn cường điệu.
Người đệ tử Phật có học Phật thật, có ham tu thật và có hiểu kỹ về Phật, người ta không thèm sợ sáu nẻo luân hồi như là: cảnh giới địa ngục, cảnh giới ngạ quỷ, cảnh giới súc sanh, cảnh giới người, cảnh giới A tu la, và cảnh giới trời ở ngoại cảnh. Mà người ta chỉ quan tâm “Lục Thú” ở nội tâm. Lục thú ở nội tâm nó trực tiếp tác động hoành hành cuộc sống hiện tại của con người. Đó mới là đáng lo sợ.
Không sợ sự luân hồi của lục thú nội tâm mà chỉ lo sợ sự luân hồi lục thú ở kiếp tương lai thì quả là con người giàu tưởng tượng! “Chẳng khác chi người chưa làm giàu mà sợ ăn cướp. Chưa ăn cướp mà sợ ở tù!”
Vấn đề “đại thiên thế giới, cõi Ta bà” có hay không? Vấn đề “Tây phương Cực lạc” không hay có? Đó là vấn đề người học Phật phải quán triệt sâu sắc.
Y cứ nền giáo lý liễu nghĩa thượng thừa và sử dụng tuệ nhãn mà nhìn vũ trụ vạn hữu trong pháp giới mười phương, thì pháp giới chỉ có một. Pháp giới “nhất chân” không có hai, không có pháp giới nào khác với pháp giới nào. Pháp giới có cùng một bản thể “chân như” y nhau. Vì “chân” cho nên không thể tiêu hoại cho mất đi. Vì “như” cho nên không thể tăng bổ cho thêm nhiều. Vì “chân như” cho nên mười phương pháp giới đồng một thể: Bất sanh, bất diệt, bất cấu, bất tịnh, bất tăng, bất giảm. Qua cái thấy của tuệ nhãn, chỉ nói tuệ nhãn của người chủng tánh Đại thừa thôi, pháp giới đã là “nhất chân” rồi. Do nghĩa đó, người chứng đạo thấy rõ ràng:
“Còn mộng mê, thấy có sáu nẻo luân hồi
Khi tỉnh thức, cõi ta bà tìm không ra dấu vết”.
Người đệ tử Phật có chánh niệm, có tư duy, có quán chiếu nội tâm sẽ thấy rõ cái chân lý đó.
Kinh Hoa Nghiêm đức Phật dạy:
“Nếu ai muốn biết rõ
Mười phương Phật ba đời
Nên quán chiếu thể tánh của Pháp giới
Hết thảy do tâm mình kiến lập”
Do vậy:
“….Còn mộng mê, thấy có sáu nẻo luân hồi
Khi tỉnh thức, cõi ta bà tìm không ra dấu vết”.