Hoa rơi vì lẽ vô thường
Tiếc thương cũng chỉ là đường nhân gian.
Ôi! Bao hòai vọng phai tàn,
Nay ta ngoảnh mặt gian nan đời mình.
Và em, đôi mắt rất xinh,
Xanh màu cỏ dại yên bình năm xưa,
Yêu thương biết mấy cho vừa,
Tình ta trao hết như chưa một lần . . .
Một lần khi nắng ôm xuân,
Một lần mộng mị ngại ngần yêu em.
Rồi năm tháng đi và đến
Cõi hư không ai muốn đến bao giờ?
Nẻo đi về đâu là mơ
Mà sao nuối tiếc giọng thơ ngậm ngùi
Em đi để lại con đường
Cánh hoa ngày cũ ép hương đợi chờ
Ai về e ấp trong mơ
Tiếc thương còn đó hư vô một đời . . .
Liễu Hạ