Cuộc đời như một giấc mơ
Tỉnh ra mái tóc bạc phơ trên đầu
Tuyệt mù xanh thẳm ngàn dâu
Gío tung cát bụi tìm đâu lối về
Sống là thực hay là ảo mộng
Chết đau buồn hay chính thực yên vui
Cứ hằng đêm tôi nghĩ mãi không thôi
Chẳng biết nữa mình sống hay là chết
Hòang lương nhất mộng phù du kiếp
Sinh tử bi hoan thục giác tri
Sống với chết là cái chi chi
Lý huyền nhiệm nghìn xưa mấy ai từng biết
Có lẽ sống cũng là đương chết
Bởi sống trong tôi mà chết cũng trong tôi
Chết đeo mang từ lúc thai phôi
Nào đâu phải đến nấm mồ mới chết
Vì lẽ ấy sống tôi không sợ chết
Vẫn thung dung sống chết từng giây
Nhìn cuộc đời sương tuyết khói mây
Lòng thanh thản như chim hoa người gỗ
Giữa biển trầm luân gió dồi sóng vỗ
Thân tung kia xanh ngất từng cao
Sống với chết nào khác chiêm bao
Lý “Nhất dị” là hào quang bất diệt.
(thơ của Hòa Thượng Thích Quảng Độ)