Ta đã mất em, mất thật rồi
Phi trường rực nắng, đứng chơi vơi
Đời đời cách biệt, bao giờ gặp,
Nước mắt trào tuôn, miệng mỉm cười.
Giòng đời định mệnh khe khắt quá,
Những tưởng gần nhau đến trọn đời.
Ta còn vọng tưởng em còn đó,
Để ghé thăm ta mỗi buổi chiều.
Vô danh